Đức Thầy Thuyết Pháp Năm Tân Tỵ (1941) (Tại Bến Đò Quảng Nhung)
Tải văn bản dạng Word để In
Tải văn bản dạng PDF để In
Đây là quyển Sách nói về nội dung mà Đức Huỳnh Giáo Chủ Phật Giáo Hoà Hảo Thuyết Pháp Năm Tân Tỵ (1941) (tại Bến Đò Quảng Nhung làng Kiến An - Long Xuyên - An Giang)
Mục lục
Đoạn Này Đức Thầy Luận Lược Về Việc Tu:
* Tôi xin nhắc tiếp luận lược về việc tu:Hỡi ai là người đạo đức, xin rán giữ chữ tu là gốc. Sự tu khó, biết không phải dễ, nhưng mà dễ, khó cũng tại tâm, hễ muốn thì là dễ, không muốn thì là khó vậy.
Hết thảy sự gì cũng chẳng khó chỉ muốn ngay đó thôi, sự tu cũng như sự học, sự học chẳng biết tới đâu là cùng.
Hễ học là một ngày một khó, mà hễ khổ khó chừng nào, đắng cay mà bền chí đặng thì ngày kia có kết quả cho ta một ngày vui quí giuá đó vậy.
+Thí dụ: Như ta trước đây mà muốn gieo trồng có cho nhiều hay là trồng cây chi thì trước hết ta phải lo gây giống ấy, rồi ra công khó cuốc cày vun phân tưới nước cực khổ với nó vô cùng, thì một ngày nọ, đúng ngày đúng tháng nó sẽ đơm bông trổ trái cho ta dùng hưởng.
Còn ngày nay ta tu hành đặng mà chờ cho đến ngày nọ gặp hội khoa tràng thì ta ra ứng cử, hễ đức trọng thì tài cao, sẽ rạng mặt mày hiển vinh muôn thuở.
Tôi xin nhắc sự tu chẳng có chi lạ, tu là sửa đổi lương tâm cho thiện, tìm sự lành, lánh sự dữ là tu, tu là rứt bỏ lòng ích kỷ, mở rộng lòng nhơn ái, thương người mến vật, cứu vớt lẫn nhau, ấy là tu, tu là quan sát lẽ chánh tà, làm việc chơn chánh là tu. Tu là ơn cha nghĩa mẹ cho tròn chữ hiếu, cho trọn tam cang ngũ thường.
Cho đồng đẳng, mới gọi là tu, việc tu hành phai bỏ bớt lòng tà, diệt trừ vật dục nơi tâm của ta, chẳng giận, không hờn, không ganh ghét, làm cái không mới có, chắc là người đồng đạo ai cũng biết, tại sao cái không mà có, còn cái có lại ra không ?
Như ta có căn tiền nhiều mà ta ỷ có sẳn mà dùng hưởng hoài, chẳng gieo trồng, rồi một ngày nọ dùng hết ta phải khổ và đói đó, còn về sự hữu hình với sự vô vi.