BỬU Ngọc Quân Minh Thiên Việt Nguyên,

寶玉君明天越元

SƠN Trung Sứ Mạng Đạo Nam Tiền.

山中師道地南前

KỲ Niên Trạng Tái Tân Phục Quốc,

奇年狀再新復國

HƯƠNG Xuất Trình Sinh Tạo Nghiệp Yên.

香出程生造業安

Tổ Đình Đức Huỳnh Giáo Chủ PGHH
tháng 8 2018

CHÚ GIẢI BÀI SỨ MẠNG CỦA ĐỨC THẦY SẤM GIẢNG - THI VĂN GIÁO LÝ




Chú Giải Bài: SỨ MẠNG CỦA ĐỨC HUỲNH GIÁO CHỦ PHẬT GIÁO HOÀ HẢO

XUẤT XỨ – VĂN THỂ:
 Bài Sứ Mạng của Đức Thầy được sáng tác vào ngày 18 tháng 5 năm Nhâm Ngũ (1942), lúc Ngài đang cư trú tại nhà ông Võ văn Giỏi (Bạc Liêu). Ngài viết bằng thể văn xuôi, lối tự thuật và thuyết giáo.
NỘI DUNG – TIÊU ĐỀ:
 Đại ý bài nầy Đức Thầy cho biết các lý do và sứ mạng lâm phàm khai đạo cộng với trách nhiệm và phương cách độ đời của Ngài. Do đó, bài thuyết giáo nầy được mang tiêu đề là “Sứ Mạng của Đức Thầy” và Ban Sưu Tập sắp đứng đầu quyển “Thi Văn Giáo Lý Toàn Bộ”.
BỐ CỤC:
 Bài nầy đại ý nói:
 – Lý do lâm phàm.
 – Phương pháp độ đời.
 -Trách nhiệm hiện tại và tương lai.

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG THI VĂN GIÁO LÝ CỦA ĐỨC HUỲNH GIÁO CHỦ PGHH
Chú Giải từ câu 001 – 104 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)


CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM

Chú Giải từ câu 001 – 104 (Quyển NHỨT KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM)
XUẤT XỨ và VĂN THỂ :
Đây là quyển thứ nhứt mà Đức Thầy đã viết lúc còn ở Tổ Đình (Thánh Địa Hòa Hảo) khoảng trung tuần tháng tám năm Kỷ Mão (1939). Ngài viết theo điệu văn vần, thể lục bát, lối tự thuật và thuyết giáo, dài 912 câu.
Khởi đầu bằng câu:
“Hạ Ngươn nay đã hết đời”.
Và chấm dứt bởi câu:
“Tới đây cũng lần ngừng lại bút nghiên”.
TIÊU ĐỀ :
SẤM: Là những lời tiên tri (cho biết trước) về thế cuộc sắp xảy ra, được ghi bằng các câu văn vần, với ý nghĩa khó hiểu hơn lời thơ thường, như lời Sấm Ký của Thiền sư Vạn Hạnh đời tiền Lê, lời Sấm của cụ Trạng Trình thời Lê Mạt, hoặc Sấm truyền của Đức Phật Thầy Tây An thời Nguyễn.
“Những sấm truyền xưa của Phật Thầy,
Dân rán kiếm mà truy thì biết”.
(Giác Mê Tâm Kệ) 

Chú Giải từ câu 105 – 208 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)
Chú Giải từ câu 105 – 208 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM

Chú Giải từ câu 105 – 208 (Quyển I KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM)
CHÁNH VĂN
105. “Bá gia phải rán làm lành,
Niệm-Phật cho rành đặng thấy Thần-Tiên.
Thương đời trong dạ chẳng yên,
108.  Khắp trong lê-thứ thảm phiền từ đây”.
LƯỢC GIẢI (Từ câu 105 đến câu 108):
-Đoạn nầy Đức Thầy khuyên nhủ khắp mọi người phải rán làm lành lánh dữ và chuyên tâm niệm Phật một cách chí thành chí thật; tức phải nhứt tâm tha thiết trì niệm 6 chữ “Nam Mô A Di Đà Phật”, thì đặng kết quả cao quý, luôn được Thánh Thần hộ trì, kiến diện Phật Tiên trong kiếp hiện tiền và tương lai được an vui nơi Lạc cảnh.
-Bởi lòng Đức Giáo Chủ quá thương xót sanh linh từ đây phải gánh chịu chuyện đau buồn sầu thảm, nên Ngài không ngớt kêu gọi bá tánh tu hành.

Chú Giải từ câu 105 – 208 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)
CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM  

Chú Giải từ câu 209 – 300 (Quyển I)

CHÁNH VĂN
209. “Thầy chùa như thể cây sơn,
Ngoài da coi chắc trong thời mối ăn.
Buồn thay cho lũ ác-tăng,
212.  Làm điều dối thế cho hư Đạo-mầu.
Di-Đà Phật-Tổ thêm rầu,
Giận trong tăng-chúng sao lừa dối dân.
Có thân chẳng liệu lấy thân,
Tu như lối cũ mau gần Diêm-vương.
Bá-gia lầm lạc đáng thương,
218.  Nên trước Phật đường thọ lãnh dạy dân”.
LƯỢC GIẢI (Từ câu 209 đến câu 218):
-Đoạn giảng trên cho biết giữa thời mạt pháp có số người tu hành giả dối họ chỉ chưng diện bên ngoài với mớ hình thức nhà tu, nhưng thâm tâm của họ thì còn ô nhiễm tài sắc vị danh. Thay vì lo nghiên cứu kệ kinh, trau giồi trí tuệ để trực kiến bản tâm hầu dìu dắt nhơn sanh đi tầm chơn lý, họ lại bày ra cúng kiếng lễ mễ đặng mưu cầu lợi lộc, làm cho thiện nam tín nữ hướng theo âm thanh sắc tướng mà lạc mất đạo tâm:“Sắc tướng thinh âm chư ngoại giáo, chơn truyền cụ thất đạo nan thành”, do đó mà đạo Phật suy đồi.
-Đức A Di Đà và Phật Tổ rất xót thương cho số người không thật tâm hành đạo ấy, nên các Ngài sắc lịnh cho Đức Thầy lâm phàm hưng truyền chánh pháp, kêu gọi số người giả tu sớm lo liệu trở về với chánh đạo vô vi, xa lìa sắc tướng. Nếu ai còn tu theo con đường cũ ấy, ắt khó được thoát ly Địa ngục

Chú Giải từ câu 105 – 208 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM  

Chú Giải từ câu 301 – 400 (Quyển I)

CHÁNH VĂN
301. “Ngọn đèn chơn lý hết lu,
Khắp trong lê-thứ ao tù từ đây.
303. Thấy trong thời-cuộc đổi xây,
Đời nay trở lại khác nào đời Thương.
Nhắc ra thêm ghét Trụ Vương,
306.  Ham mê Đắc-Kỷ là phường bội cha”.
LƯỢC GIẢI (Từ câu 301 đến câu 306):
-Đoạn nầy ý nói thời gian qua nền Đạo pháp bị thất chân truyền, nay may mắn được Đức Thầy và chư Phật Thánh lâm phàm, nêu cao ngọn đèn chơn lý làm sáng tỏ đường lối tu hành. Nhưng từ đây vạn dân còn gánh chịu, muôn ngàn khổ não cho đến khi chấm dứt đời Hạ ngươn Mạt pháp. Đây là định luật xây vần của cơ tạo hóa:
“Hết vinh tới nhục lẽ nầy thường xưa”.
(Cho Ông Tham Tá Ngà)
-Đức Giáo Chủ nhận thấy nhà cầm quyền Pháp hiện nay, chẳng khác nào thời mạt Thương của vua Trụ trước kia. Một nhà vua đam mê tửu sắc, làm đảo lộn luân thường, nghe lời gièm pha của gian nịnh, giết thác tôi trung, khắc khổ dân lành tạo nên cảnh trời sầu đất thảm, thật là kẻ bội bạc thâm ân đáng chê trách.


Chú Giải từ câu 105 – 208 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)
CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM  

Chú Giải từ câu 401 – 512 (Quyển I)

CHÁNH VĂN
401. “Đến nơi thiên-hạ còn đông,
Giả gái không chồng đi bán cau tươi.
Thấy dân ở chợ nực cười,
404. Xúm nhau trêu ghẹo đặng cười Gái Tơ.
Buồn đời lăng mạ ngẩn-ngơ,
Biến mất lên bờ liền giả cùi đui.
Phố phường nhiều kẻ tới lui,
408.  Thấy kẻ Đui Cùi chẳng muốn ngó ngang.
Đời nay quý trọng người sang,
Giả ra gây lộn nói toàn tiếng Tây.
Tây, Nam, Chà, Chệt, chú, thầy,
412.  Nó thấy làm vầy chẳng bắt ngại nghi”.
LƯỢC GIẢI ( từ câu 401 đến câu 412):
-Khi thuyền Đức Thầy tới bến Châu Đốc lúc chợ còn đông. Ngài liền giả ra cô gái trẻ đẹp, rao bán cau tươi. Các thanh niên ở chợ chọc ghẹo, cười cợt đủ cách. Đức Thầy thấy dân chúng ở đây quá “lăng loàn theo sở dục”, khiến Ngài bắt buồn cười, nên cho ghe và người đều biến mất.

Chú Giải từ câu 513 – 606 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)
CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM  

Chú Giải từ câu 513 – 606 (Quyển I)

CHÁNH VĂN
513. “Tức thời Điên giả làm thầy,
Đi coi đi bói khắp trong phố phường.
Có người tu niệm đáng thương,
516.  Điên mới chỉ đường Tịnh-Độ vãng sanh.
Dạo cùng khắp cả Sài-Thành,
Khi ca khi lý nói rành Thiên-cơ.
Bá-gia bá-tánh làm ngơ,
520.  Tưởng như những kẻ nói thơ kiếm tiền.
Văn-minh trọng bạc trọng tiền,
Khôn-ngoan độc-ác làm phiền người xưa.
Mặc ai ghét ghét ưa ưa,
524.  Chẳng dám nói bừa cho bá-tánh nghe”.
LƯỢC GIẢI (Từ câu 513 đến câu 524):
-Sau khi cho ghe người biến mất tại Bến Thành Sài Gòn, Đức Thầy liền giả một thầy bói dạo khắp phố phường. Bỗng gặp một người tỉnh ngộ tu hành, Ngài động lòng thương nên chỉ dạy pháp môn Niệm Phật cho người ấy tu hành theo. Đoạn rồi Ngài cũng tiếp tục ca hát việc thiên cơ đạo lý, nhưng dân chúng ở đây ít có ai để tâm đến; họ ngờ rằng Đức Thầy cũng như bao nhiêu kẻ khác chỉ biết nói thơ để xin tiền.


Chú Giải từ câu 607 – 700 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM  

Chú Giải từ câu 607 – 700 (Quyển I)

CHÁNH VĂN
607. “Có người xuống bến bằng nay,
Mách chơi ít tiếng người rày mạng vong.
Nhà ngươi thiệt chẳng có lòng:
Đòi đã hai lần sao chẳng chịu đi ?
Thương đời ta luống sầu-bi,
612.  Đò đi tới chốn ăn thì bao nhiêu ?
Điên rằng tôi chẳng ham nhiều,
Bao nhiêu tự ý cho nhiều chẳng ham.
Điên này bụng chẳng có tham,
616.  Ghe đã chở đầy chật nứt trong mui.
Già đây cũng chở cầu vui,
Vậy chú hãy ngồi ngay chỗ sau đây.
Thấy người lòng dạ tà-tây:
620.  Thân tôi làm vầy ông chẳng cho vô ?
Trong mui đã mát lại khô,
Tôi có đủ tiền mà trả cho ông.
Trong mui dòm thấy trống không,
624.  Bước nhầu vào đó máu hồng trào ra.
Cho người hung bạo biết Ta,
626.  Thuyền Người biến mất vậy mà còn chi”.
LƯỢC GIẢI (Từ câu 607 đến câu 626):
-Con thuyền của Đức Giáo Chủ đang chèo xuôi theo dòng nước, bỗng có một người xuống đứng mé sông, Ngài bèn cho người ấy biết: “Nhà ngươi thật không có lòng tin tưởng Phật Trời, đã được giác tỉnh hai lần mà chẳng chịu vâng theo; nay nghiệp quả đã đến, tuy Trời Phật đầy lòng Từ bi Bác ái, nhưng không thể cứu sống được ngươi nữa.”

Chú Giải từ câu 701 – 802 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)
CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM  

Chú Giải từ câu 701 – 802 (Quyển I)

CHÁNH VĂN
701. “Vàm-Nao rày đã đến rồi,
  Quày thuyền ghé lại bằng nay Chợ-Đình.
Hát hai câu hát huê-tình,
704.  Đậu xem dân chúng Chợ-Đình làm sao.
Sáng ngày chợ nhóm lao-xao,
  Giả Bận Áo Màu ai cũng dòm xem.
Mấy thằng trai trẻ thấy thèm
708.  Đứng xa quanh-quẩn nói gièm với nhau.
Đứa này nói để cho tao,
  Đứa kia xạo-xự áo màu quá ngon.
Nhắc ra động tấm lòng son,
  Buồn cho lê-thứ sao còn ham vui.
Ở đây một buổi ghe lui,
714.  Về trên Bảy-Núi ngùi-ngùi thương dân”.
LƯỢC GIẢI (Từ câu 701 đến câu 714):
-Khi Đức Giáo Chủ rời khỏi xóm nhà cô Tư Cứng, Ngài liền bước xuống thuyền cho trôi theo dòng nước, đến ngang chợ Đình. Vì muốn xem lòng bá tánh ở đây nên Ngài xây qua lối hát huê tình rồi cho thuyền đậu ngay bến chợ.
-Sáng ngày, Ngài giả ra một cô gái vừa trẻ vừa đẹp mang chiếc áo màu sặc sỡ. Bọn thanh niên ở đây xem thấy lòng thèm khát rộn lên, cùng nhau đứng xây quanh cô gái, kẻ tán dương nịnh hót, người thì giành phần nầy nọ đủ cách.
-Thấy tình cảnh như thế, lòng Đức Thầy rất đau xót cho dân chúng, sao còn quá đam mê dục lạc ? Ngài thử lòng bá tánh nơi đây được nửa ngày rồi trở về miền Thất Sơn, nhưng lòng Ngài lúc nào cũng nghĩ đến sinh linh sắp lâm cơn đồ thán !

Chú Giải từ câu 803 – 912 (Quyển I Khuyên Người Đời Tu Niệm)
CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM

CHÚ GIẢI SẤM GIẢNG QUYỂN 1 KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM  

Chú Giải từ câu 803 – 912 (Quyển I)
CHÁNH VĂN
803.“Khổ đà đi đến như tên,
  Rán lo tu niệm tìm nền vinh-hoa.
  Vinh này của Đức Phật-Bà,
806.  Của Ông Phật-Tổ ban mà cho dân.
  Tu cho nhàn toại tấm thân,
  Đừng làm tàn-ác xa lần Tiên bang.
  Hát kêu bớ kẻ giàu sang,
810.  Rán lo làm phước làm doan mới là.
  Đến lâm cảnh khổ có Ta,
  Với lịnh Phật Bà cứu vớt giùm cho.
  Tu hành phải rán trì mò,
814. Gặp Lão Đưa Đò đừng có khinh-khi”.
 LƯỢC GIẢI (Từ câu 803 đến câu 814):
-Đoạn nầy Đức Giáo Chủ cho biết việc khổ não sẽ đến với nhân loại rất mau lẹ, nếu ai cố gắng trau thân gìn Đạo sẽ được nhiều hạnh phúc. Với điều vinh hạnh an vui, đây là do Đức Quan Thế Âm và Đức Phật Tổ Thích Ca ban cho. Bằng ai tiếp tục con đường tội ác thì sau nầy phải vương lấy khổ sầu, không thể nào gần được nhà Tiên cửa Thánh.

Ẩn Danh Cư Sĩ PGHH 1939

Liên Hệ với PGHH 1939

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.
Javascript DisablePlease Enable Javascript To See All Widget