SƯ VÃI BÁN KHOAI - QUYỂN 1
Hạ Ngươn Giáp Tý bằng nay,
Cơ Trời đã khiến lập đời Thượng lai.
Cậy ông Trưởng lão giáo truyền,
Khuyên trong lê thứ khắp nơi làm lành.
Dương trần ít kẻ kỉnh thành,
Mảng lo làm dữ việc lành bỏ đi.
Ngọc Hoàng lỵ nhỏ lâm ly,
Mới sai chư tướng xuống thì răn dân.
Làm đau nhiều bịnh muôn phần,
Cho nên Phật Tổ ân cần ra đi.
Tâu qua Ngọc Đế một khi,
Thứ dung trần thế nhơn dân được nhờ.
Ngọc Hoàng nghe nói ngẩn ngơ,
Mới sai chư vị một giờ ra đi.
Xuống răn trần thế vậy thì,
Mười phần dạy đặng vậy mà có hai.
Tôi vưng Đức Phật Như Lai,
Vái cầu mệt mõi dạy hoài không nghe.
Thế trần đâu biết kiêng dè,
Nghe lời ma quỉ lại chê Phật Trời.
Dạy truyền thiên hạ khắp nơi,
Trăm phần răn dạy vậy thời đôi mươi.
Thấy trong thiên hạ nực cười,
Kẻ ác thì có, người lành thì không.
Khuyên trong tín nữ thiện nam,
Gắng mà tu niệm Thiên Đàn đặng lên.
Ai mà chẳng có chí bền,
Ngày sau yêu quỉ phân thây chẳng còn.
Hỡi mình là đạo làm con,
Tu cầu cha mẹ Phật đường an thân.
Đời nầy mắt nạt thịt trần,
Gắng công tu niệm Phật đường độ thân.
Gẫm trong thiên hạ vạn dân,
Không lo tu niệm phải lâm đọa đày.
Như Lai Bồ Tát bằng nay,
Nói với Ngọc Hoàng xét lại cho dân.
Phật sai tôi phải ân cần,
Rau truyền Đạo chánh cho dân tu trì.
Phật Bà khuyên dạy một khi,
Rước người tu niệm đem lên tòa vàng.
Ai mà ăn ở nghinh ngang,
Tà ma yêu quỉ đón đàng phân thây.
Phật Trời ngự chốn phương tây,
Thấy đứa hung ác chẳng còn thây thi.
Phật biểu niệm chữ Từ bi,
Thấy trong bá tánh ít ai làm lành.
Đem lòng hung dữ chiến tranh,
Làm cho chư Phật sầu bi trong lòng.
Như Lai lụy nhỏ ròng ròng,
Biết làm sao đặng cứu rày chúng sanh.
Mới sai bốn vị Thần nhơn,
Tới đâu truyền dạy vậy thì chúng sanh.
Muời phần dạy đặng hai phần,
Còn tám phần nữa lại không nghe lời.
Năm nay đời đã đến rồi,
Phật sai xã tội vậy thời cho dân.
Năm nay phải kíp ân cần,
Giáo truyền khắp hết xa gần tu thân.
Mấy người làm phước làm nhân,
Tu thời nhứt kiếp phước liền bên lưng.
Ai mà chẳng biết tu thân,
Thì sau phải đọa muôn phần chẳng an.
Mấy người lên đặng tòa vàng,
Có công tu niệm chư Thần đưa lên.
Cho nên xa chốn trần gian,
Phật Trời xuống phước khỏi mang tai nàn.
Lại thêm dựa đặng tòa vàng,
Công danh phú quí hiển vang rạng ngời.
Ai mà dạy chẳng nghe lời,
Trời sai yêu quỉ hại mà chẳng sai.
Đừng than đừng trách Như Lai,
Sao không cứu khổ cứu tai chốn nầy.
Tại mình lòng ở tà tây,
Chẳng thương Cha Mẹ lại khi Phật Trời.
Cho nên Phật bỏ giữa vời,
Trời sai yêu quỉ hại mà tan hoang.
Kẻ mà khi dễ nghinh ngang,
Để cho yêu quỉ phân thây cho rồi.
Tu không phải tốn tiền ngàn,
Ngày sau dựa đặng tòa vàng Quốc Vương.
Thấy ai tu niệm thì thương,
Mấy đứa hung dữ chẳng chừa là ai.
Mắng nhiếc Trời Phật điếc tai,
Hể làm ác, ác lai đến hoài.
Làm thiện thì thiện hườn lai,
Nói cho bá tánh ai ai giữ mình.
Đặng sau coi hội Long Đình,
Khuyên cho nam nữ lòng gìn tu thân.
Rán mà niệm Phật ân cần,
Bằng không tu niệm phải lâm tai nàn.
Những người hung ác ngẩn ngơ,
Trời sai yêu quỉ hại rày chẳng tha.
Đời đà tận thế vậy mà,
Mùa nam gió Bấc, đông thời gió Tây.
Máy Trời nay đã đổi xoay,
Công danh có một hội nầy mà thôi.
Ai mà gắng chí trau giồi,
Chí tâm tu niệm đặng ngồi tòa sen.
Mấy đứa hung ác nghinh ngang,
Vô thường quỉ dắt ngục đàn khảo tra.
Tu là kính trọng Mẹ Cha,
Cầu Trời cầu Phật Di Đà cứu an.
Kính cùng chư Thánh chư Tiên,
Bảy Bà hai Cậu cữu Thiên Thánh Thần.
Ngọc Hoàng ngồi ngự trên ngai,
Thấy trong bá tánh đời nầy không kiêng.
Phật biểu thì tôi giáo truyền,
Khuyên trong nam nữ trẻ già gắng công.
Niệm Phật hai chữ Di Đà,
Có ngày Phật rước khỏi mà yêu ma.
Làm con phải xét gần xa,
Ơn Cha nghĩa Mẹ lẽ nào chẳng mang.
Ai sanh ai duỡng chẳng màng ?
Chửi Cha mắng Mẹ là loài súc sanh.
Để cho ma quỉ phá tan,
Răn đồ bội nghĩa chẳng toàn thây thi.
Nam mô hai chữ từ bi,
Mấy người tu niệm vậy thì rước lên.
Rươc người tu niện chí bền,
Còn kẻ hung dữ bỏ trôi cho rồi.
Năm nay đời đã gần rồi,
Gắng công tu niệm vậy thời bớ dân.
Bền lòng niệm Phật ân cần,
Gắng công tu niệm cũng bằng bạc muôn.
Niệm Phật không đợi người thương,
Có lòng cầu nguyện Tây Phương cũng gần.
Hễ là người ở dưới trần,
Có lòng Phật độ dựa nương theo mình.
Phật không có biểu tụng kinh,
Gắng công khấn vái chúc nguyền Mẹ Cha
“Nam Mô Đức Phật Di Đà,
Cứu Cha cùng Mẹ tôi mà siêu thăng”
Tụng kinh trăm cuốn không bằng,
Chí công tu niệm Phật Thần độ cho.
Bằng ai mà chẳng có lo,
Mong lòng làm dữ nạn to chớ phiền.
Phật Trời sai khiến Thần Tiên,
Tuần du trần thế khắp miền nhơn gian.
Xem trong tội phước rõ ràng,
Có phước cho phước, tội rày khảo tra.
Lại sai quỉ mị tà ma,
Hại kẻ hung ác để mà làm ghi
Ai mà tâm tánh từ bi,
Phật sai chư vị xuống thì rước lên.
Những kẻ hung ác chẳng bền,
Hổ lang ác thú bắt rày chẳng tha.
Thịt ăn xương bỏ dẫy đầy,
Nói cho bá tánh đời nầy tu thân.
Rán mà làm phước làm nhân,
Thời là ắt có Phật sai rước về.
Làm ác thì khổ nhiều bề,
Làm lành Phật rước đặng về Bồng Lai.
Thanh nhàn khoái lạc vui thay,
Làm ác thì lại mắc ngay xác hồn.
Làm lành thì mình đặng tồn,
Làm dữ ác thú xác hồn mất tiêu.
Người hiền nói ít biết nhiều,
Cơ Trời đã định chẳng chiều thời mai.
Cuộc đời thấy khổ lâu ngày,
Nói cho nam nữ rán mà tu thân.
Giáp Tý khổ não trăm phần,
Không phải thái bình ngày rày dân ôi.
Cơ Trời ách có nước rồi,
Tôi Khùng mà nói chuyện đời có không ?
Tánh Khùng khi nhớ khi quên,
Gái trai già trẻ coi nên thì dùng.
Ngồi buồn nói chuyện tam khùng,
Mặc tình bá tánh có dùng thì coi.
Việc đời khó thiệt hẳn hòi,
Tu hành thời đặng sống coi lập đời.
Thương dân nên nói hết lời,
Gái trai chẳng xét tội thời bất dung.
Khuyên nói bá tánh hay cùng,
Tôi thiệt Điên Khùng nhiều nỗi thiết tha.
Hết trẻ thì tôi lại già,
Hết già tới trẻ ai mà có hay ?
Thương trần nên mới chịu sầu,
Kẻ yêu người ghẹo nào đâu dám phiền.
Chừng nào già trẻ biết ngoan,
Rủ nhau niệm Phật mới an thân già,
Nam Mô Đức Phật Di Đà,
Cầu cho bá tánh trẻ già đặng an.
Nam Mô A Di Đà Phật
(Tam niệm)
Cơ Trời đã khiến lập đời Thượng lai.
Cậy ông Trưởng lão giáo truyền,
Khuyên trong lê thứ khắp nơi làm lành.
Dương trần ít kẻ kỉnh thành,
Mảng lo làm dữ việc lành bỏ đi.
Ngọc Hoàng lỵ nhỏ lâm ly,
Mới sai chư tướng xuống thì răn dân.
Làm đau nhiều bịnh muôn phần,
Cho nên Phật Tổ ân cần ra đi.
Tâu qua Ngọc Đế một khi,
Thứ dung trần thế nhơn dân được nhờ.
Ngọc Hoàng nghe nói ngẩn ngơ,
Mới sai chư vị một giờ ra đi.
Xuống răn trần thế vậy thì,
Mười phần dạy đặng vậy mà có hai.
Tôi vưng Đức Phật Như Lai,
Vái cầu mệt mõi dạy hoài không nghe.
Thế trần đâu biết kiêng dè,
Nghe lời ma quỉ lại chê Phật Trời.
Dạy truyền thiên hạ khắp nơi,
Trăm phần răn dạy vậy thời đôi mươi.
Thấy trong thiên hạ nực cười,
Kẻ ác thì có, người lành thì không.
Khuyên trong tín nữ thiện nam,
Gắng mà tu niệm Thiên Đàn đặng lên.
Ai mà chẳng có chí bền,
Ngày sau yêu quỉ phân thây chẳng còn.
Hỡi mình là đạo làm con,
Tu cầu cha mẹ Phật đường an thân.
Đời nầy mắt nạt thịt trần,
Gắng công tu niệm Phật đường độ thân.
Gẫm trong thiên hạ vạn dân,
Không lo tu niệm phải lâm đọa đày.
Như Lai Bồ Tát bằng nay,
Nói với Ngọc Hoàng xét lại cho dân.
Phật sai tôi phải ân cần,
Rau truyền Đạo chánh cho dân tu trì.
Phật Bà khuyên dạy một khi,
Rước người tu niệm đem lên tòa vàng.
Ai mà ăn ở nghinh ngang,
Tà ma yêu quỉ đón đàng phân thây.
Phật Trời ngự chốn phương tây,
Thấy đứa hung ác chẳng còn thây thi.
Phật biểu niệm chữ Từ bi,
Thấy trong bá tánh ít ai làm lành.
Đem lòng hung dữ chiến tranh,
Làm cho chư Phật sầu bi trong lòng.
Như Lai lụy nhỏ ròng ròng,
Biết làm sao đặng cứu rày chúng sanh.
Mới sai bốn vị Thần nhơn,
Tới đâu truyền dạy vậy thì chúng sanh.
Muời phần dạy đặng hai phần,
Còn tám phần nữa lại không nghe lời.
Năm nay đời đã đến rồi,
Phật sai xã tội vậy thời cho dân.
Năm nay phải kíp ân cần,
Giáo truyền khắp hết xa gần tu thân.
Mấy người làm phước làm nhân,
Tu thời nhứt kiếp phước liền bên lưng.
Ai mà chẳng biết tu thân,
Thì sau phải đọa muôn phần chẳng an.
Mấy người lên đặng tòa vàng,
Có công tu niệm chư Thần đưa lên.
Cho nên xa chốn trần gian,
Phật Trời xuống phước khỏi mang tai nàn.
Lại thêm dựa đặng tòa vàng,
Công danh phú quí hiển vang rạng ngời.
Ai mà dạy chẳng nghe lời,
Trời sai yêu quỉ hại mà chẳng sai.
Đừng than đừng trách Như Lai,
Sao không cứu khổ cứu tai chốn nầy.
Tại mình lòng ở tà tây,
Chẳng thương Cha Mẹ lại khi Phật Trời.
Cho nên Phật bỏ giữa vời,
Trời sai yêu quỉ hại mà tan hoang.
Kẻ mà khi dễ nghinh ngang,
Để cho yêu quỉ phân thây cho rồi.
Tu không phải tốn tiền ngàn,
Ngày sau dựa đặng tòa vàng Quốc Vương.
Thấy ai tu niệm thì thương,
Mấy đứa hung dữ chẳng chừa là ai.
Mắng nhiếc Trời Phật điếc tai,
Hể làm ác, ác lai đến hoài.
Làm thiện thì thiện hườn lai,
Nói cho bá tánh ai ai giữ mình.
Đặng sau coi hội Long Đình,
Khuyên cho nam nữ lòng gìn tu thân.
Rán mà niệm Phật ân cần,
Bằng không tu niệm phải lâm tai nàn.
Những người hung ác ngẩn ngơ,
Trời sai yêu quỉ hại rày chẳng tha.
Đời đà tận thế vậy mà,
Mùa nam gió Bấc, đông thời gió Tây.
Máy Trời nay đã đổi xoay,
Công danh có một hội nầy mà thôi.
Ai mà gắng chí trau giồi,
Chí tâm tu niệm đặng ngồi tòa sen.
Mấy đứa hung ác nghinh ngang,
Vô thường quỉ dắt ngục đàn khảo tra.
Tu là kính trọng Mẹ Cha,
Cầu Trời cầu Phật Di Đà cứu an.
Kính cùng chư Thánh chư Tiên,
Bảy Bà hai Cậu cữu Thiên Thánh Thần.
Ngọc Hoàng ngồi ngự trên ngai,
Thấy trong bá tánh đời nầy không kiêng.
Phật biểu thì tôi giáo truyền,
Khuyên trong nam nữ trẻ già gắng công.
Niệm Phật hai chữ Di Đà,
Có ngày Phật rước khỏi mà yêu ma.
Làm con phải xét gần xa,
Ơn Cha nghĩa Mẹ lẽ nào chẳng mang.
Ai sanh ai duỡng chẳng màng ?
Chửi Cha mắng Mẹ là loài súc sanh.
Để cho ma quỉ phá tan,
Răn đồ bội nghĩa chẳng toàn thây thi.
Nam mô hai chữ từ bi,
Mấy người tu niệm vậy thì rước lên.
Rươc người tu niện chí bền,
Còn kẻ hung dữ bỏ trôi cho rồi.
Năm nay đời đã gần rồi,
Gắng công tu niệm vậy thời bớ dân.
Bền lòng niệm Phật ân cần,
Gắng công tu niệm cũng bằng bạc muôn.
Niệm Phật không đợi người thương,
Có lòng cầu nguyện Tây Phương cũng gần.
Hễ là người ở dưới trần,
Có lòng Phật độ dựa nương theo mình.
Phật không có biểu tụng kinh,
Gắng công khấn vái chúc nguyền Mẹ Cha
“Nam Mô Đức Phật Di Đà,
Cứu Cha cùng Mẹ tôi mà siêu thăng”
Tụng kinh trăm cuốn không bằng,
Chí công tu niệm Phật Thần độ cho.
Bằng ai mà chẳng có lo,
Mong lòng làm dữ nạn to chớ phiền.
Phật Trời sai khiến Thần Tiên,
Tuần du trần thế khắp miền nhơn gian.
Xem trong tội phước rõ ràng,
Có phước cho phước, tội rày khảo tra.
Lại sai quỉ mị tà ma,
Hại kẻ hung ác để mà làm ghi
Ai mà tâm tánh từ bi,
Phật sai chư vị xuống thì rước lên.
Những kẻ hung ác chẳng bền,
Hổ lang ác thú bắt rày chẳng tha.
Thịt ăn xương bỏ dẫy đầy,
Nói cho bá tánh đời nầy tu thân.
Rán mà làm phước làm nhân,
Thời là ắt có Phật sai rước về.
Làm ác thì khổ nhiều bề,
Làm lành Phật rước đặng về Bồng Lai.
Thanh nhàn khoái lạc vui thay,
Làm ác thì lại mắc ngay xác hồn.
Làm lành thì mình đặng tồn,
Làm dữ ác thú xác hồn mất tiêu.
Người hiền nói ít biết nhiều,
Cơ Trời đã định chẳng chiều thời mai.
Cuộc đời thấy khổ lâu ngày,
Nói cho nam nữ rán mà tu thân.
Giáp Tý khổ não trăm phần,
Không phải thái bình ngày rày dân ôi.
Cơ Trời ách có nước rồi,
Tôi Khùng mà nói chuyện đời có không ?
Tánh Khùng khi nhớ khi quên,
Gái trai già trẻ coi nên thì dùng.
Ngồi buồn nói chuyện tam khùng,
Mặc tình bá tánh có dùng thì coi.
Việc đời khó thiệt hẳn hòi,
Tu hành thời đặng sống coi lập đời.
Thương dân nên nói hết lời,
Gái trai chẳng xét tội thời bất dung.
Khuyên nói bá tánh hay cùng,
Tôi thiệt Điên Khùng nhiều nỗi thiết tha.
Hết trẻ thì tôi lại già,
Hết già tới trẻ ai mà có hay ?
Thương trần nên mới chịu sầu,
Kẻ yêu người ghẹo nào đâu dám phiền.
Chừng nào già trẻ biết ngoan,
Rủ nhau niệm Phật mới an thân già,
Nam Mô Đức Phật Di Đà,
Cầu cho bá tánh trẻ già đặng an.
Nam Mô A Di Đà Phật
(Tam niệm)
Đăng nhận xét