SẤM GIẢNG NGƯỜI ĐỜI QUYỂN 7
Ngồi buồn nhớ lại ngồi buồn,
Mấy lời Phật biểu đôi trương ghi vào.
Thương thay trần hạ xiết bao,
Cứ đem chuyện dữ chất cao như thành.
Lưỡng thần biên chép đành rành,
Tội dư trăm tội ai xin đặng nào.
Nhiều người thật rất hùng hào,
Chẳng kể đầu bạc tuổi cao chút nào.
Am vân thì lại ít vào,
Cho nên mắc phải lao đao nhiều bề.
Thấy ai tu niệm cười chê,
“Thầy hay Vãi giỏi khỏi bề gian nan”
Ngặt đời nó việc dị đoan,
Rủ nhau dụm miệng ngửa ngang chê cười.
Cười một mà khóc tới mười,
Sao không chi xét vui chi bớ người.
Tôi nói chứng có Đất Trời,
Ngạo cười đọa cửa Thứ Mười dân ôi!
Ngưỡng than chẳng có thấu Trời,
Sa vào Hắc Ám biết ngày nào ra.
Xưa kia cha mẹ ông bà,
Ở cõi trần hạ hay là ở đâu?
Thuở xưa sáu chục bạc đầu,
Đời nay ba chục tóc râu bạc nhiều.
Cố ăn lại ở hãnh kiêu,
Nói mình bá hộ khi chê kẻ nghèo.
Sang giàu như bọt như bèo,
Nghèo mà tu niệm như kèo lông xưa.
Dầu cho sớm nắng tối mưa,
Cũng là khó thấm nước vô tới kèo.
Lung lăng khác thể như bèo,
Nay dời mai vịnh cheo leo bến bờ.
Tu hành nào có bơ vơ,
Cũng như tằm nhộng có tơ bao ngoài.
Ở trong như thể lâu đài,
Khỏi lo khỏi sợ chi loài chông gai.
Ác nhơn mắc họa mắc tai,
Nói cho hung ác luận bàn cười chê.
Người lành khác thể quế mai,
Lung lăng khác thể như chai vậy mà.
Mai già bông lá tốt tươi,
Mai non khô héo tiêu mòn lá bông.
Còn đâu mà đợi mà trông,
Tu hành nào có mang gông bao giờ.
Ỷ tài như đám hung nô,
Bị tay Nhơn Quí tóm thâu cơ đồ.
Quyền cao bằng Lý Đạo Tông,
Lầm tuy Trình Tuế mạng vong tại chùa.
Châu Xương tài sức không vừa,
Mắc mưu Quan Thánh phải theo phục tùng.
Sư Đồ tài phép không cùng,
Bị tay Thúc Bảo gởi mà thê nhi.
Thành Đô tài gã ai bì,
Mắc tay Ngươn Bá thác thì ra ma.
Dương Phàm nào khác Na Tra,
Còn lầm Lê thị hóa ma Tiết Cương.
Trung thần là Triệu Khắc Thường,
Gian thần vừa diệt Thiên Vương miễu thờ.
Tước quyền Trịnh thị Nam Vương,
Bị nàng Hàng thị một giờ thác oan.
Long Vương ở cõi Hải Giang,
Khi người thầy bói nên chàng vong thân.
Huyền Trang Tam Tạng tu cần,
Tám mươi mốt nạn mà không lụy mình.
Trịnh Hâm là đứa bạc tình,
Thì sau mắc phải Thiên Đình xử phân.
Vân Tiên mắc nạn mấy lần,
Ngày sau người được ấn rồng trị dân.
Nguyệt Nga trinh tiết liều thân,
Gian nan sá kể chông gai nhiều bề.
Sau Nàng Chánh hậu Hoàng thê,
Trung trinh tiết hạnh ai chê bao giờ.
Lang tâm như mụ Vi Cơ,
Thác rồi tiếng nhớp dơ đời đời.
Dầu ai có giỏi dối đời,
Trần gian không rõ Phật Trời cũng hay.
Trụ Vương tửu sắc mê say,
Nhà Thương mắc nước quân thần tan hoang.
Gái như nàng Võ Thị Lang,
Chê Tiên bóng quáng sau nàng lại đui.
Lang Châu vốn thiệt là cùi,
Hết cơn đày đọa sau ngồi báu ngôi.
Vinh sang họ Tạ chẳng rồi,
Sau lại bị đuổi ra ngoài làm dân.
Tu hành giữ lấy ngĩa nhân,
Mấy đời có đọa Tổ Tông của mình.
Tham gian hung ác bất minh,
Hết tai tới họa hết tinh tới tà.
Kể sao cho hết vậy mà,
Kinh nầy nói tích ai dùng thời coi.
Mặc tình già trẻ xét soi,
Chớ tôi đâu có đồ nòi rút ra.
Mấy bài của Phật cho ta,
Chớ nào có sai ngoa đâu mà.
Cũng nhờ Đức Phật Di Đà,
Truyền rao trần thế trẻ già luận xem.
Tu hành như thể cái đèn,
Lung lăng khác thể buộc chen kẹt rào.
Thiện ác Phật đã truyền rao,
Mặc tình thiên hạ ai nào biết đâu.
Ở đời đặng cá quên câu,
Được chim bẻ ná được cầu quên cây.
Thân tôi như thể bị đày,
Bốn phương thiên hạ Đông Tây tới hoài.
Phật cho giải muộn một bài,
Cuộc đời tôi có ép nài chi ai.
Tôi thề có Phật Như Lai,
Mặc tình thiên hạ giành ai thì giành.
Chớ tôi không giựt không giành,
Sao lại nhiều kẻ tranh giành với tôi.
Ai ai cũng ở trong Trời,
Phần ai nấy hưởng ngạo đời làm chi.
Khoe mình tài trí tiên tri,
Sao mà theo ngạo cười chi sĩ hiền?
Khổ đoạn lại khổ đoạn trường,
Thấy đời kêu ngạo mà buồn lắm thay.
Nam Mô Phật Tổ Phật Thầy,
Chứng minh trần thế thuở nầy bình an.
Mấy lời Phật biểu đôi trương ghi vào.
Thương thay trần hạ xiết bao,
Cứ đem chuyện dữ chất cao như thành.
Lưỡng thần biên chép đành rành,
Tội dư trăm tội ai xin đặng nào.
Nhiều người thật rất hùng hào,
Chẳng kể đầu bạc tuổi cao chút nào.
Am vân thì lại ít vào,
Cho nên mắc phải lao đao nhiều bề.
Thấy ai tu niệm cười chê,
“Thầy hay Vãi giỏi khỏi bề gian nan”
Ngặt đời nó việc dị đoan,
Rủ nhau dụm miệng ngửa ngang chê cười.
Cười một mà khóc tới mười,
Sao không chi xét vui chi bớ người.
Tôi nói chứng có Đất Trời,
Ngạo cười đọa cửa Thứ Mười dân ôi!
Ngưỡng than chẳng có thấu Trời,
Sa vào Hắc Ám biết ngày nào ra.
Xưa kia cha mẹ ông bà,
Ở cõi trần hạ hay là ở đâu?
Thuở xưa sáu chục bạc đầu,
Đời nay ba chục tóc râu bạc nhiều.
Cố ăn lại ở hãnh kiêu,
Nói mình bá hộ khi chê kẻ nghèo.
Sang giàu như bọt như bèo,
Nghèo mà tu niệm như kèo lông xưa.
Dầu cho sớm nắng tối mưa,
Cũng là khó thấm nước vô tới kèo.
Lung lăng khác thể như bèo,
Nay dời mai vịnh cheo leo bến bờ.
Tu hành nào có bơ vơ,
Cũng như tằm nhộng có tơ bao ngoài.
Ở trong như thể lâu đài,
Khỏi lo khỏi sợ chi loài chông gai.
Ác nhơn mắc họa mắc tai,
Nói cho hung ác luận bàn cười chê.
Người lành khác thể quế mai,
Lung lăng khác thể như chai vậy mà.
Mai già bông lá tốt tươi,
Mai non khô héo tiêu mòn lá bông.
Còn đâu mà đợi mà trông,
Tu hành nào có mang gông bao giờ.
Ỷ tài như đám hung nô,
Bị tay Nhơn Quí tóm thâu cơ đồ.
Quyền cao bằng Lý Đạo Tông,
Lầm tuy Trình Tuế mạng vong tại chùa.
Châu Xương tài sức không vừa,
Mắc mưu Quan Thánh phải theo phục tùng.
Sư Đồ tài phép không cùng,
Bị tay Thúc Bảo gởi mà thê nhi.
Thành Đô tài gã ai bì,
Mắc tay Ngươn Bá thác thì ra ma.
Dương Phàm nào khác Na Tra,
Còn lầm Lê thị hóa ma Tiết Cương.
Trung thần là Triệu Khắc Thường,
Gian thần vừa diệt Thiên Vương miễu thờ.
Tước quyền Trịnh thị Nam Vương,
Bị nàng Hàng thị một giờ thác oan.
Long Vương ở cõi Hải Giang,
Khi người thầy bói nên chàng vong thân.
Huyền Trang Tam Tạng tu cần,
Tám mươi mốt nạn mà không lụy mình.
Trịnh Hâm là đứa bạc tình,
Thì sau mắc phải Thiên Đình xử phân.
Vân Tiên mắc nạn mấy lần,
Ngày sau người được ấn rồng trị dân.
Nguyệt Nga trinh tiết liều thân,
Gian nan sá kể chông gai nhiều bề.
Sau Nàng Chánh hậu Hoàng thê,
Trung trinh tiết hạnh ai chê bao giờ.
Lang tâm như mụ Vi Cơ,
Thác rồi tiếng nhớp dơ đời đời.
Dầu ai có giỏi dối đời,
Trần gian không rõ Phật Trời cũng hay.
Trụ Vương tửu sắc mê say,
Nhà Thương mắc nước quân thần tan hoang.
Gái như nàng Võ Thị Lang,
Chê Tiên bóng quáng sau nàng lại đui.
Lang Châu vốn thiệt là cùi,
Hết cơn đày đọa sau ngồi báu ngôi.
Vinh sang họ Tạ chẳng rồi,
Sau lại bị đuổi ra ngoài làm dân.
Tu hành giữ lấy ngĩa nhân,
Mấy đời có đọa Tổ Tông của mình.
Tham gian hung ác bất minh,
Hết tai tới họa hết tinh tới tà.
Kể sao cho hết vậy mà,
Kinh nầy nói tích ai dùng thời coi.
Mặc tình già trẻ xét soi,
Chớ tôi đâu có đồ nòi rút ra.
Mấy bài của Phật cho ta,
Chớ nào có sai ngoa đâu mà.
Cũng nhờ Đức Phật Di Đà,
Truyền rao trần thế trẻ già luận xem.
Tu hành như thể cái đèn,
Lung lăng khác thể buộc chen kẹt rào.
Thiện ác Phật đã truyền rao,
Mặc tình thiên hạ ai nào biết đâu.
Ở đời đặng cá quên câu,
Được chim bẻ ná được cầu quên cây.
Thân tôi như thể bị đày,
Bốn phương thiên hạ Đông Tây tới hoài.
Phật cho giải muộn một bài,
Cuộc đời tôi có ép nài chi ai.
Tôi thề có Phật Như Lai,
Mặc tình thiên hạ giành ai thì giành.
Chớ tôi không giựt không giành,
Sao lại nhiều kẻ tranh giành với tôi.
Ai ai cũng ở trong Trời,
Phần ai nấy hưởng ngạo đời làm chi.
Khoe mình tài trí tiên tri,
Sao mà theo ngạo cười chi sĩ hiền?
Khổ đoạn lại khổ đoạn trường,
Thấy đời kêu ngạo mà buồn lắm thay.
Nam Mô Phật Tổ Phật Thầy,
Chứng minh trần thế thuở nầy bình an.
Đăng nhận xét