DownLoad Hiển Đạo Phần 1 PDF
DownLoad Hiển Đạo Phần 2 PDF
DownLoad Hiển Đạo Phần 3 PDF
ĐÂU LÀ PHÀM THÁNH - THANH SĨ
*****
Đâu
là phàm và đâu là Thánh?
Đây
xin khuyên bá tánh thập phương,
Lắng
tai nghe đây tả mọi đường,
Phàm
Thánh cả hai phương sẽ rõ.
Gần
năm năm cách xa lớn nhỏ,
Xác
tục phàm nương trọ nước ngoài;
Đặt
chơn lên quốc tế vũ đài
Chỗ
nào cũng vãng lai trà trộn.
Giống
đạo đức rải tung khắp chốn,
10.
Chuông từ bi đem dộng khắp nơi;
Lẽ
giáo răn Phật Thích tuyệt vời,
Đã
giúp được nhiều người tỉnh ngộ.
Nền
khoa học càng ngày tiến bộ,
Càng
chứng minh lời Tổ không sai.
Những
điều xưa Phật đã chỉ bày,
Nhơn
loại đến ngày nay mới thấu.
Vạn
vật vốn nhơn duyên tạo cấu,
Thân
con người như thể cái bông,
20.
Huê mỹ chỉ được trong ngày buổi.
Mọi
sự của người đang cặm cụi,
Đều
đi theo cái tuổi của người.
Phật
ngàn xưa cũng đã cạn lời
Rằng
vạn sự trong đời là tạm.
Kẻ
ngu xuẩn đến người bác lãm
Ai
cũng đều nhìn nhận thế ư!
Xưa
sao thì nay cũng vẫn như,
Vật
đã tạm bao giờ cũng tạm.
Giống
tham ái cứ lo chăm bám,
30.
Lửa tử sanh ngày tháng thiêu luôn.
Suốt
cổ kim nhân vật quay cuồng,
Không
tìm thấy con đường vĩnh cửu.
Mưu
hạnh phúc ở nơi hình hữu
Thất
bại luôn thành tựu vẫn không;
Nào
mấy ai được biết tỉnh lòng,
Cứ
phí của phí công vào đấy.
Trời
Đông vậy trời Tây cũng vậy,
Khắp
người trên thế giới một chiều.
Càng
văn minh càng lỗi lầm nhiều,
40 Bị
vật chất đủ điều cám dỗ.
Thấy
vui thú ít người thấy khổ,
Rõ bề
ngoài chẳng rõ bề trong;
Kết
cuộc nào khác cái pháo bông
Muôn
việc góp vào trong tiếng nổ.
Trên
vũ đài văn minh tiến bộ,
Khoác
lên bao lớp áo tân kỳ.
Múa
đủ trò chẳng thiếu món chi,
Người
xem dễ mê ly đắm đuối.
Bao
nhiêu việc hoàn cầu thế giới,
50
Tập trung vào các lối múa này;
Việc
mất còn thật giả không hay,
Mê
theo vật chưng bày trước mắt.
Hầu
hết bị tuồng đời dẫn dắt,
Hết
muốn nầy kế bắt muốn kia;
Như vượn
chuyền cành cội lịa lia,
Cho
đến chết không hề chán mỏi.
Sự
biết quấy mà không chống chỏi.
Cứ
làm đùa cho tội triền miên;
Không
một đời nào được ổn yên,
60
Chịu đau khổ nối liền muôn kiếp.
Cảnh
tạm cứ hiệp tan tan hiệp,
Đời
mê luôn còn mất mất còn.
Quả
địa cầu còn phải suy mòn,
Huống
là vật ở trên mặt đất.
Sớm
ôm giữ kế chiều lại mất,
Nay
còn đây mai lạc nơi nào?
Có
khác gì là cảnh chiêm bao,
Sao
chẳng để trí vào suy nghiệm.
Tìm
lối sống thanh cao mầu nhiệm,
70.
An lạc hơn vĩnh viễn thêm hơn;
Không
hư mòn cũng chẳng mẻ khờn,
Buồn
thảm chẳng, ghét hờn cũng chẳng.
Được
hạnh phúc thái bình chắc chắn,
Không
sợ ai thu ngắn tuổi xanh;
Người
vui lành cảnh cũng vui lành,
Không
các cuộc giựt giành giết hại.
Những
điều nầy ở trong nhân loại,
Nào
phải xa mà nói khó tầm;
Lấy
ác tâm đổi lại thiện tâm,
80.
Cảnh đau khổ biến thành khoái lạc.
Muôn
não sầu do lòng bạo ác,
Chừa
nó xong tất hết thê lương.
Khuyên
người nên cùng biết xót thương,
Hãy
giúp đỡ khuyên đừng sát hại.
Việc
làm khá tự lòng xét lại,
Phải
thì thêm còn quấy thì chừa;
Những
điều mình đã lắm thích ưa,
Trái
đạo đức nên chừa bỏ hẳn.
Khi
lòng khởi muốn điều ngay thẳng,
90.
Hãy quyết tâm thật hiện cho nên;
Sự
nhiễm ô tuy rất khó quên
Cố
quên được chớ nên đeo đuổi;
Viếc
sái quấy lòng nên thẹn tủi,
Rán
đừng cho phạm lỗi hai lần;
Việc
mình cùng việc chúng cân phân,
Sự
ích kỷ hại nhân cố tránh.
Được
vậy tất siêu phàm nhập Thánh,
Quyết
làm thì sẽ đặng đâu không;
Thánh
hay phàm vốn ở tại lòng
100.
Biết gạn lóng thì trong hết đục
Lòng
luôn muốn tầm Tiên lánh tục,
Sự
quấy ai mấy thúc không nghe;
Màn
vô minh dù lắm phủ che,
Gươm
trí huệ cắt đi từ mảnh.
Phàm
hay uốn chiều theo tập tánh,
Thánh
thường do dĩ cái chơn tâm.
Phàm
nói làm dễ bị lỗi lầm,
Thánh
suy động không hề sai chạy.
Phàm
ích kỷ nên hay làm quấy,
110.
Thánh vị tha nên rất ở ngay.
Thấy
người đau khổ giúp không nài,
Lòng
thương chúng gấp hai thương phận.
Đường
đạo nghĩa một lòng phấn tấn,
Nẻo
bất minh chút ít không đeo.
Vì
nghĩa nhân, quên sự nguy nghèo;
Lòng
thương chúng khác nào cha mẹ.
Chịu
đau đớn để người mạnh khỏe,
Cam
tả tơi để kẻ ấm lành.
Những
điều nào lợi ích nhân sanh,
120.
Dù lớn nhỏ cũng đành cho cả.
Việc
của chúng không quên trong dạ,
Chuyện
riêng mình chẳng để vào tâm;
Nắng
sương làm cây cỏ mọc mầm,
Bác
ái giúp nhân dân an lạc.
Tâm
Thánh là tâm luôn siêu thoát
Lòng
phàm là lòng rất đọa trầm;
Buổi
ba mươi với buổi trăng rằm
Sáng
sủa với tối tăm khác hẳn.
Nổi
vì nhẹ còn chìm vì nặng,
130
Thánh nhờ tu phàm chẳng chịu tu;
Luôn
bị lòng tham dục làm ngu,
Phải
cho quấy, quấy cho là phải.
Thiếu
cương quyết khi cần sửa cải,
Kém
tinh thần lúc phải ăn năn;
Nói
làm không lấy đạo làm căn,
Suy
động chẳng dùng nhân làm gốc.
Vọng
tâm khác nào cây rễ mọc,
Càng
châm sâu càng móc khó khăn.
Mé
nhánh sao bằng được dứt căn,
140.
Ngăn ác nhớ ngăn tâm là chánh.
Phải
tự chủ ở trên các cảnh,
Đừng
khuất tâm trước mãnh lực nào;
Sự
đời dù cám dỗ dường bao,
Thản
nhiên chớ mảy nào theo nó.
Từ sự
dễ đến điều khăn khó,
Phải
thắng luôn chớ có để thua;
Dù
trịnh bùn có lắm trây trua,
Hương
vị chẳng hề cho hư hoại.
Tâm
đạo đức đặt trên cả thảy,
150.
Xem sự đời như cái trò chơi;
Chẳng
vật chi còn mãi trên đời,
Giữ
không được nên thôi không giữ.
Thánh
tâm vốn quán thông vạn sự,
Phàm
tình hay ngăn ứ bá ban;
Việc
đáng chừa mà lại cứ mang,
Sự
nên nhớ cứ toan quên mãi.
Cửa Phật
chẳng vui lòng đi lại,
Nhà
ma thường thích ý vãng lai;
Biết
họa tai vẫn tạo họa tai,
160.
Hiểu phúc đức chẳng gây phúc đức.
Lòng
đen tối khác nào như mực,
Tánh
xấu xa không mức đo lường;
Ngày
đêm luôn mưu tính đủ phương,
Lo
riêng lợi quên đường phải chẳng.
Trong
tim não biết bao nhiêu cẳng,
Quay
tứ tung chớ chẳng hề yên.
Từ
giàu sang đến kẻ nghèo hèn
Ai
cũng bị trần duyên trói buộc.
Tham
tiền bị tiền làm não nuột,
170.
Mến sắc do sắc chuốc âu sầu,
Khoái
lạc nào có thấy ai đâu?
Phàm
là khổ chớ nào như Thánh.
Xét
suy kỹ rồi lòng thêm chạnh,
Tả
sao cùng khổ cảnh phàm phu.
Nơi
xa ngàn gởi một lời tu.
Cho
bá tánh đâu đâu được biết.
Từ
ngày đây rời xa đất Việt,
Nơi
ngoại bang gieo rắc đạo mầu.
Sự
khó khăn tuy lắm mặc dầu,
180.
Vẫn cố gắng truyền câu Phật giáo.
Đi đó
đây góp tom mùi đạo,
Làm
cho câu hòa hảo thơm xa;
Xác
quê người hồn ở nước nhà,
Lòng
không phút nào xa đồng đạo.
Chẳng
hay lớn nhỏ trong Phật giáo,
Còn
lo tu hay đảo đi xa;
Dù
sao sao nhớ niệm Di Đà,
Theo
Phật chớ theo ma sẽ khổ.
Đây
thường được ơn trên dạy dỗ,
190.
Việc nên hư biết rõ nhiều bề,
Nên
viết ra từ đoạn gởi về,
Nhắc
già trẻ gần xa nhớ tới.
Dù
nắng hạn cũng xin rán đợi
Giọt
mưa ngâu sẽ rưới xuống cho;
Đừng
để cho cây cải rầy mò
Lây
hại đến uổng cho công tưới.
Nơi
hải ngoại đây đang chờ đợi,
Mãn
hạn kỳ trở lại gặp nhau;
Ánh
đạo mầu sáng gấp muôn sao,
200.
Mùi Phật pháp thơm đâu cũng tới.
Hỡi
trai gái trẻ già rán đợi,
Nửa
chừng đường chớ vội phụ nhau;
Quấy
có người chớ quấy hết sao?
Buồn
đời nỡ bỏ tu đâu phải.
Người
quấy chớ Tổ, Thầy đâu quấy,
Nỡ bỏ
tu chuyện ấy rất lầm;
Phật
dạy điều chơn chánh cao thâm,
Không
dạy việc hại dân hại nước.
Nên
nhớ lấy để làm mực thước,
210.
Thánh là thanh sự thế chẳng ham;
Phàm
là phạm việc phàm hay muốn,
Bị
thị dục làm cho cuồng cuống.
Phàm
Thánh không còn tưởng nghĩ ra,
Tỉnh
ít vì say đắm thậm đa;
Phật
quên hẳn còn ma cứ nhớ.
Cửa
địa ngục ngày đêm rộng mở,
Ngõ
thiên đường năm tháng đóng ngăn;
Thiện
giảm lần còn ác cứ tăng.
Họa
tạo mãi phước không chịu tạo.
220.
Ngày nào đời còn người hung bạo,
Còn
khổ đau chưa ráo hết đâu;
Ít
người hung đau khổ ít bâu,
Nhiều
kẻ ác khổ đau nhiều bám.
Cứ
lấy đây để mà phán đoán,
Chuyện
mốt mai sẽ đặng hiểu ngay.
Rán
lo tu hỡi bớ gái trai.
Tu
mới được ra ngoài biển khổ.
Đây
khuyên tu là khuyên hối ngộ,
Có
lỗi lầm chừa bỏ ngay đi;
230.
Nói hay làm bất luận chuyện gì,
Nếu
trái thuyết từ bi bỏ hẳn.
Khó
mấy cũng bỏ cho xong đặng,
Mau hay
lâu lòng chẳng nệ nài.
Giữ
chí tu cho được dẻo dai,
Sự cố
gắng không ngày nào lãng.
Việc
thế trần khá đem lòng chán,
Lẽ tu
hành hãy gắng tâm theo.
Dù
trải qua muôn ải ngàn đèo,
Lòng
cũng vẫn nhớ đeo Phật giáo.
240.
Không vì sự nguy nàn khổ não,
Nỡ
rời đường chánh đạo Thích Ca.
Nẻo
nhiệm mầu quyết chí tìm ra,
Đường
giải thoát phải cho thành tựu.
Do
lời Phật dạy nơi Linh Thứu,
Cõi
trần gian có đủ khổ lao;
Kể từ
đây đến hết tân trào,
Khổ
với thảm kể sao cho xiết.
Lấy
trí đạo xét suy các việc,
Lời
dạy qua của Phật không lầm.
250.
Hễ mưu thâm thì họa cũng thâm,
Nhiều
ham muốn thân lâm nhiều khổ.
Thấy
sanh chúng còn trong mê lộ,
Mắt
từ bi lệ đổ ngày đêm.
Khắp
thế trần muốn được bằng êm,
Già
trẻ phải trau thêm đạo đức.
Việc
tai ách xảy ra không dứt.,
Khổ
liên miên đến lúc rốt đời;
Liệu
lấy mình ớ chúng sanh ơi!
Sớm
cải hối tìm nơi An Lạc.
260.
Lần nầy chẳng chịu lo giải thoát,
Sau
khó mong tìm Bát nhã thoàn.
Thương
chúng sanh trong cảnh khổ nàn.
Chuông
từ mới reo vang khắp chỗ.
Say
sưa mấy khi nghe chuông đổ,
Cũng
tỉnh hồn rán mở mắt ra.
Giương
cánh bay khỏi khúc ái hà,
Lấy
trí đạo thắng qua thị dục.
Chọn
nẻo Thánh, lánh xa trần tục,
Tạo
nhân lành, dứt nghiệp ác gian.
270.
Cho đời như bọt nước mau tan,
Nên
tránh chớ nên mang vào dạ.
Thành
chánh đạo mới là thong thả,
Đắm
trần ai đày đọa lao lung.
Huống
chi đời sắp đến tận cùng,
Mê
theo nó hoại chung với nó.
Sự
giải thoát nay tìm thấy ngõ,
Hãy
mau ra chớ có chần chờ.
Theo
như lời Phật chỉ mật cơ,
Cuộc
thế khác nào tờ giấy mỏng.
280.
Sự biến đổi nay mai rất chóng,
Chẳng
chịu tu còn móng nơi đâu.
Đợi
gặp khi nắng lửa mưa dầu,
Mới
hối quá (1) làm sao cho kịp.
Tạo
nghiệp sẽ khổ sầu theo nghiệp,
Liệu
sao cho khỏi kiếp luân hồi.
Ngục
trần mau trốn lánh ai ôi!
Chớ
bận kiếp tanh hôi ấy nữa.
Nghe
lời Phật ngày đêm tu sửa,
Xét
lấy mình lo rửa phàm tâm.
290.
Chữ nam mô khuya sớm niệm thầm,
Câu
bác ái ngày đêm chạm dạ.
Riêng
thân chẳng quản bao chi cả,
Miễn
giúp đời được thỏa khát khao.
Mở
lòng nhân biển rộng trời cao,
Bủa
tâm đạo hoàn cầu thế giới.
Bến
giác nguyện đưa người đi tới,
Rừng
mê thề vạch lối quang minh.
Lấp
xong đường bịnh lão tử sanh,
Chừng
ấy mới phỉ tình nguyện ước.
300.
Thoàn cứu dân lắm dòng xuôi ngược,
Vẫn
gắng chèo chẳng chút núng nao.
Gặp
chua cay trắc trở cách nào,
Lấy
đạo lý làm câu an ủi.
Thân
tạm giả mặc cho may rủi,
Miễn
đạo mầu được buổi thành công.
Thương
nhân sanh quên sự lạnh nồng,
Mến
Phật pháp vẫn không chán mỏi.
Ngày
nào nghiệp phàm chưa dứt khỏi,
Nguyện
không rời đường lối Phật gia.
310.
Đâu phàm đâu Thánh quyết tìm ra,
Hy
sinh mấy cũng là vui chịu.
Thánh,
việc phàm không hề bận bịu;
Phàm,
sự đời đeo níu không thôi.
Thấy
khác nhau một vực một trời,
Kẻ
đang ngủ và người đang thức.
Thật
là giả, giả cho là thật.
Cảnh
hiện đương, cảnh giấc chiêm bao.
Một
đàng trong chốc lát tiêu hao.
Một
nẻo chẳng khi nào bại hoại,
320.
Suốt vạn cổ vẫn luôn tồn tại,
Trải
thiên thu không cái biến di.
Thảm
khổ đâu hề vướng buộc chi,
Khoái
lạc chẳng điều gì sánh kịp.
Hỡi
kẻ ở trong đời Mạt kiếp,
Tuy
khổ lao gặp dịp đạo khai.
Rán
tu hành trì giới giữ chay,
Khó
một thuở thảnh thai muôn kiếp.
Đây
được Phật thường đêm dạy tiếp,
Nẻo
thật hư được biết rõ ràng,
330.
Nên mở lời kêu khắp thế gian,
Hãy
cố gắng tìm đàng giải thoát.
Giữ
cho lòng thẳng ngay chay lạt,
Ngày
đêm luôn niệm Phật Di Đà,
Làm
theo điều của Phật dạy ra,
Tránh
hẳn lối tà ma quyến rũ.
Xưa
nay những thói hư đã thụ,
Giờ
tỉnh lòng dứt bỏ sạch không.
Việc
nói làm hiền đức minh công,
Không
riêng lợi sanh lòng giết hại.
340.
Lòng luôn cho đời là vật hoại,
Nên
chán không nên quảy vào tâm.
Mượn
giả thân mở đạo huyền thâm,
Lấy
kiếp giả để làm kiếp thật.
Sống
thác vẫn một lòng theo Phật,
Mở
lòng nhân tiếp vật độ sanh.
Vui
lăn mình trong chốn hôi tanh,
Để
cứu kẻ chưa lành ý niệm.
Dù
muôn vạn khó khăn nguy hiểm,
Cứu
được người vẫn nguyện cứu ngay.
350.
Thân mình dù sao nữa cũng thây,
Miễn
dắt chúng về Tây Phương Phật.
Lòng
từ bi bủa tràn quả đất,
Thương
chớ không hề ghét một ai.
Mặc
cho đời gièm siểm đắng cay,
Chữ
đạo đức vẫn đai đeo mãi.
Tự
xét mình âm thầm sửa cải,
Quấy
chừa ngay còn phải tiến thêm.
Gươm
trí luôn dụng mãi ngày đêm,
Thắng
phục các tà tâm tất cả.
360.
Lìa phàm nghiệp tìm nơi Thánh quả,
Một
chữ thanh nơi dạ đừng quên.
Phàm
đọa sa còn Thánh siêu lên,
Đâu
hư với đâu nên khá chọn.
Đạo
là lớn chớ nào nhỏ mọn,
Không
quyết tâm tất chẳng đạt thành.
Hễ
biết tu thì phải biết hành,
Hành
đúng cách tử sanh qua khỏi.
Lúc
trắc trở phải lòng cứng cỏi,
Đừng
để cho mê mỏi lúc nào.
370.
Đây đã từng gặp lắm gian lao,
Mà
lòng chẳng núng nao thối khuất.
Hoàn
cảnh nào cũng rèn đạo đức,
Quyết
đi cho đến mức công thành.
Không
công thành khó cứu chúng sanh,
Chính
mình cũng thân danh lỡ dở.
Đeo
đuổi mãi chờ ngày rực rỡ,
Chẳng
quản chi nắng Sở mưa Tần.
Đọa
muôn thu, thành chỉ một lần,
Giải
thoát hết không còn sầu khổ.
380.
Trong nháy mắt đến bờ Tịnh độ,
Kẻ
lành duyên chớ đổ buồm ngang.
Ánh
trời lên sương giá đều tan
Màu
sáng sủa đầy tràn khắp chốn.
Trong
tim não cần nên chỉnh đốn,
Đừng
để cho hỗn độn lúc nào.
Lũ
yêu ma dù lắm hùng hào,
Lòng
Phật tử trước sau như một.
Càng
bào giũa càng làm tươi tốt,
Năng
tu hành đạo học thêm cao.
390.
Những thói quen theo lối trần lao.
Chừa
bỏ được phải giàu chí cả.
Lạc
giữa chốn rừng sâu hoang dã,
Muốn
ra ngay phải khá xông pha.
Chịu
gai chông mới được thoát ra,
Không
dũng cảm khó qua miệng thú.
Đạt
đạo mầu tinh thần phải đủ.
Thành
Phật tiên nên chủ lấy tâm.
Lũ
trộm thường rình chỗ âm thầm,
Các
dục cũng hay làm bất ý.
400.
Lúc nào cũng nội thân tự trị.
Không
nên tâm khinh dị lúc nào,
Lửa
một diêm phát hỏa cả trào,
Hớ
một tí biết bao tội lỗi.
Không
hình ảnh đáng ghê vạn bội.
Ngoài
mình ai trị nổi lòng mình.
Hư
nên gì cũng chính mình sanh,
Mình
tự biết tự răn lấy phận.
Thành
bại vốn ở lòng tinh tấn,
Một
đường tu bước sấn tới luôn.
410.
Chọn phải điều đáng mến đáng buồn,
Xét
đúng việc nên thương nên ghét;
Vật
nhơ bẩn dễ bôi dễ quét,
Lòng
nhiễm ô khó diệt khó trừ.
Nếu
bền tâm dù sự đã hư,
Cũng
có thể sửa cho nên được.
Rửa
vật nhơ thì dùng lấy nước,
Trừ
tội phàm lấy phước mà trừ.
Trong
nhứt thời làm việc đại từ,
Là
nhứt khắc tiêu dư đại tội.
420.
Mau lâu cũng do lòng làm cội,
Đừng
hỏi ai nên hỏi nơi lòng;
Ý
nguyện mình muốn được thành công
Mình
tự gắng lấy lòng làm chắc.
Chẳng
cố tâm sự giai bất đắc,
Có
thành lòng mọi vật đều nên.
Sự
nầy khuyên già trẻ chớ quên,
Xưa
Thái Tử đạo nên nhờ đó.
Nói
thì dễ còn làm thì khó.
Nhưng
khó mà làm nó sẽ nên.
430.
Không khó làm sao được nổi tên,
Được
sùng kính phải đền công trạng.
Lòng
đã nguyện khổ lao chớ nản,
Sớm muộn
gì cũng đặng nên danh.
Phật
từ bi thương khắp chúng sanh,
Chẳng
phụ kẻ hữu tình với đạo.
Đời
Nguơn hạ hiếm người hiền thảo,
Càng
trọng người mến đạo nhiều hơn.
Phải
nhớ lo làm phước làm nhơn.
Nguyện
đắc đạo ngay trong hiện kiếp.
440.
Đừng để bị xô vào ác nghiệp,
Lấy
lương tâm trong sạch sống đời.
Đã là
người phải biết thương người,
Hại
kẻ để lấy lời đâu phải.
Mình
chẳng muốn bị đời nhiễu hại,
Thì
người ta cũng lại thế ư.
Lấy
công tâm chớ lấy tâm tư,
Tất
không khiến cho người oán ghét.
Đem
đạo đức ra mà suy xét,
Việc
ở đời sẽ được tốt tươi.
450.
Không ai khinh cũng chẳng ai cười,
Sống
vinh hiển thác hồi Phật quốc,
Chơn
ngôi vị chẳng bao giờ mất
Thật
trường miên hạnh phúc là đây.
Khắp
gái trai cõi Hạ Nguơn này,
Nên
bừng tỉnh chớ say ngủ nữa.
Thế
cuộc vẫn còn nhiều khói lửa,
Cảnh
tang thương nào dễ hết đâu.
Cuộc
chuyển luân khắp cả địa cầu,
Trong
nháy mắt Á Âu vang dậy.
460.
Chừng đến việc lửa đâu cũng cháy,
Người
năm châu cả thảy kinh hoàng,
Tai
nghe đầy những tiếng khóc than,
Thây
người chết làng khang như củi.
Việc
xảy đến biết đâu may rủi,
Họa
phước do nơi mối dữ lành,
Làm
hiền lương được Phật độ sanh,
Tạo
hung ác yêu tinh cấu xé.
Suy
xét kỹ rán làm phải lẽ,
Nay
khổ lao mai sẽ thanh nhàn.
470.
Việc qua rồi họa chỉ một nang,
Cuộc
sắp đến muôn sàng tai ách.
Lấy
phước đức để làm thành quách,
Chống
đỡ cơn bão táp hãi hùng.
Chúng
sanh đang lâm nước cờ cùng.
Không
tu niệm khó mong giải nạn
Phép
Phật vốn vô hình hữu dạng,
Có
công tu sẽ đặng xem coi,
Sức
nhiệm mầu cứu kẻ yêu nòi,
Oai
thần bí độ người chơn đạo.
480.
Lòng sau trước thờ câu ngay thảo,
Dạ
sớm hôm cầu đảo Phật tiên.
Dù
gặp cơn bát đảo thất điên.
Cũng được
phép diệu huyền Phật cứu,
Vạn
vật dưới mắt đền Linh Thứu.
Muôn
dân trong lòng của Kim Sơn.
Chẳng
bao giờ bỏ kẻ làm nhơn,
Người
hữu đức có thần gia hộ.
Đây
thường đêm được nghe dạy dỗ,
Lời
nhiệm mầu của Tổ của Sư,
490.
Được hãn tường những lẽ nên hư,
Nước
mắt rớt khi ngồi nghe dạy.
Thương
Đức Phật lòng đầy bác ái,
Vì
chúng sanh chẳng nại công lao,
Từ kẽ
răng chơn tóc chỗ nào,
Cũng
dạy cả mảy hào không sót.
Tiếng
bổng trầm lẽ lời dịu ngọt,
Khiến
cho đây cảm xúc vô cùng;
Ôm
lấy chân Đức Phật và hun,
Rằng
tiền kiếp có duyên chi đó.
500.
Nay được Phật thường đêm đến tận,
Đem
lời vàng chỉ dẫn cạn cùng;
Phật
rằng con ở cõi mông lung,
Đã
nhiều kiếp khéo trồng giống Phật.
Đức
ấy rấm đầy trong quả đất,
Cảm
đến lòng các Phật khắp nơi;
Nay
sắp gần rốt ráo cuộc đời,
Phật
giúp trẻ toại nơi kỳ chót.
Hiệp
cùng Phật giống lành lo mót,
Cứu
thiện căn qua cuộc lọc lừa;
510.
Qua hội nầy người trở lại xưa,
Người
hiền đức sớm trưa an lạc.
Không
có cảnh bom rơi đạn lạc,
Đủ
cơm ăn áo mặc ấm lành;
Người
thông minh đời rất tịnh thanh,
Tiên
Phật với chúng sanh không khác.
Con
rán tu cho mau giải thoát,
Để mà
xem Cực Lạc tại trần;
Còn
chi bằng sống được đời tân,
Đủ kỳ
bí khó phân cho hết.
520.
Mọi việc tạm nay đừng mê mết,
Tất
không gây lấy việc tội tình;
Thì
ngày kia sẽ được siêu sinh,
Con
khá nhớ răn mình thường bữa.
Đâu
là Thánh đâu phàm khéo lựa,
Đừng
để rơi vào cửa ngục môn;
Sung
sướng thân mà khổ não hồn,
Việc
nên tránh chớ không nên nhiễm.
Trong
đầu có linh quang một điểm,
Rán
trau tria cho đến siêu vời;
530.
Lớp vô minh bao phủ muôn đời,
Cố
vẹt phá ra nơi sáng sủa.
Chúng
sanh hiện như cây lá úa,
Chẳng
nước nôi thì khó sống lâu;
Nghe
Phật khuyên biết sớm hồi đầu,
Thì
sẽ được khỏi câu thê thảm.
Lời
của Phật khiến đây quá cảm,
Tưởng
như là con đặng gặp cha;
Đã từ
lâu đôi ngả lạc xa,
Nay
mới được mặt hòa hai mặt.
540.
Dù cho ai lòng gang dạ sắt,
Cũng
phải rơi nước mắt dầm dề;
Huống
chi đây cảm Phật nhiều bề,
Nên
giọt lệ tràn trề đôi mắt.
Hỡi
đồng đạo trẻ già Nam Bắc,
Cũng
rán nên cảm Phật như đây;
Tuy
khó khăn lao lý dẫy đầy,
Lòng
cũng rán giồi mài đạo đức.
Rồi
sẽ được có chư tiên Phật,
Dạy
bảo cho mọi việc như đây;
550.
Tất hiểu ra nguyên trạng cõi nầy,
Khác
nào mắt kéo mây được khỏi.
Trong
bùn lầy vượt ra mới giỏi,
Đọa
rán siêu mới gọi Phật Tiên;
Muôn
kiếp rồi trong giấc sầu miên,
Nay
tỉnh được Thần Tiên cũng phục.
Mê
thị dục chết trong thị dục,
Từ
xưa nay huyễn nhục bất tồn;
Tìm
chơn thân mới gọi rằng khôn,
Đời
tạm giả chớ lòng ham hố.
560.
Trong trần chẳng sự chi không khổ,
Khổ
mà không hưởng thọ dài lâu;
Chẳng
tỉnh ra còn muốn bám câu,
Muôn
kiếp nữa vẫn sầu vẫn khổ.
Rán
nghe kỹ Phật Ngài dạy dỗ,
Tự
giác xong Phật nọ tức tâm;
Mang
gương màu nhận thấy sai lầm.
Lột
gương sẽ trắng đen biết rõ.
Vì
thương chúng cạn lời to nhỏ,
Cố
khuyên cho đời rõ Phật, ma;
570.
Chữ tu hành hôm sớm tại gia,
Lo
xong cả việc nha ìviệc đạo.
Nợ
thế rán trả đừng nên tạo,
Gây
thiện nhân ác báo đâu sanh;
Thảng
như nay gặp sự bất lành,
Do
nghiệp trước tạo thành hung dữ.
Lành
tạo một dữ gây muôn sự,
Khó
tránh qua được thứ hung tai;
Không
trả thời khuyên chớ nên vay,
Vay
phải trả dù ai cũng thế.
580.
Sự quả báo nhãn tiền khó kể,
Sớm
gây thì chiều trả lẹ làng;
Là
đời nay khắp cả địa hoàn,
Đâu
cũng vẫn trong sàng lọc lựa,
Hãy
xét kỹ để mà tự sửa.
Lòng
bợn nhơ thường bữa rán chùi;
Lấy
đạo mầu làm sự an vui,
Chẳng
vì khổ mà thôi đạo lý.
Mai
tối cố nhớ lời Phật chỉ,
Dùng
thần tâm bình trị xác phàm;
590.
Việc phải làm cố gắng lo làm,
Điều
nên bỏ quyết tâm chừa bỏ.
Buổi
đầu tiên sự chi cũng khó,
Vượt
qua rồi sẽ dễ dàng lần;
Khuyên
trẻ già cố gắng lập thân,
Kỳ
thưởng phạt một lần nầy rốt,
Xấu
mấy cũng rán làm cho tốt,
Sẽ có
ngày cổi lốt phàm phu;
Tu
không thành Phật chẳng dạy tu,
Dạy
tu rán công phu tất đạt.
600.
Chớ ngờ vực kệ cơ sai lạc,
Phật
không hề dối gạt thế gian;
Cõi
thế trần vạn sự không màng,
Thì
đâu có ý toan lợi dụng.
Thấy
dương thế nhiều điều kinh khủng,
Động
lòng thương cất giọng réo kêu;
Muốn
khỏi nàn thì phải nghe theo;
Sớm
biết đạo nạn nghèo sớm khỏi,
Rất
mong khắp xa gần nghe gọi,
Liền
tỉnh ra rồi chổi dậy ngay;
610.
Phát nguyện lành theo Phật Như Lai,
Gìn
luật giới không ngày nào bỏ.
Trau
tria lòng đến khi sáng tỏ,
Rèn
luyện tâm đúng độ từ bi;
Bao
nhiêu điều tà kiến mê si,
Rửa
đến lúc vết tỳ sạch cả.
Luôn
tự chủ được trong lòng dạ,
Không
để cho ai phá được mình;
Việc
làm nào cũng vẫn tĩnh bình,
Xét
tột chỗ hư nên phải trái.
620.
Thà chết chẳng chịu làm việc sái,
Nói
làm theo bác ái chơn tu;
Gây
thân yêu nguyện chẳng gây thù,
Lợi
sanh chúng việc nào cũng thí.
Đem
tướng dũng thắng con ngựa ý,
Dùng
chánh chơn bình trị tà nhơn;
Lòng
sắt gang mưa nắng không sờn,
Đạo
muốn đắc cho thân chịu khổ,
Đi
mau tất sẽ mau tới chỗ,
Lớn
mấy thường đẽo bổ cũng mòn;
630.
Lỗi nhỏ không sửa mãi vẫn còn,
Ác
lớn mấy chừa luôn sẽ hết.
Biết
thì liệu đừng chờ đến chết,
Một
ngày qua là hết một ngày;
Loài
người không ai sống lâu dài,
Việc
tu chớ hẹn mai hẹn mốt.
Nay
gặp đạo là cơ hội tốt,
Hãy
nắm ngay để vượt tử sanh;
Xưa
có duyên nay gặp đạo lành,
Khá
sốt sắng tu hành khuya sớm.
640.
Nghe việc quấy trong lòng biết gớm,
Sợ nó
hơn sợ bớm sợ chông;
Tất
nhiên điều quấy sẽ lần không.
Phàm
ra Thánh ở trong lẽ ấy.
Cố
phản tỉnh bổn tâm sẽ thấy,
Khác
hơn tâm động đậy thường tình;
Thế
mới là gọi cái tâm linh,
Khuyên
tất cả nhân sinh rán kiếm.
Châu
ngọc ở trong đời rất hiếm,
Thì
Thánh tâm khó kiếm cho nhiều;
650.
Lăn lóc trần chẳng nhiễm một điều,
Gương
thiện đáng để nêu muôn thuở.
Một
phen nầy gỡ cho xong nợ,
Ức
triệu đời sau rỡ tuổi tên,
Khuyên
thế trần hãy gắng cho nên;
Ngày
kết cuộc quả đền vạn bội.
Đây
thường lúc canh chầy tăm tối;
Đức
Từ bi hiện tới bên mình;
Vẻ
đoan nghiêm khác kẻ phàm tình,
Câu
luận biện hơn nghìn thác đổ.
660.
Sau trước vẫn một lòng cứu khổ,
Từ
xưa nay lo độ chúng sanh;
Gương
tướng lành lời nói cũng lành,
Thơm
tho gấp muôn cành hoa huệ.
Cảm
ơn đức thành ra sa lệ,
Phật
rằng đời là bể con ơi!
Khắp
chúng sanh lặn lội hết hơi,
Rốt
cuộc chết đuối nơi biển khổ.
Lòng
càng lắm say mê ham hố,
Càng
thêm nhiều nỗi khổ nọ kia;
670.
Chúng sanh luôn sống cảnh xa lìa,
Ái ân
mấy cũng chia đôi ngả
Không
ai được hoàn toàn thích thỏa,
Hầu
hết mang lắm lẽ ưu sầu;
Cái
điều mà ai cũng bám câu,
Là
sắc dục có đâu bền chặt.
Lúc
thơ trẻ thì còn hương sắc,
Khi
già rồi mất hết dung nhan;
So
sánh nào khác cánh hoa tàn.
Trôi
trên nước nằm lăn trên lọ.
680.
Từ cái đẹp khiến ai cũng ngó,
Rồi
xấu đi không kẻ nào nhìn;
Thế
mà chưa dứt được ái tình.
Đeo
đắm mãi đến lên giàn hỏa.
Chịu
muôn nỗi cực hình đày đọa,
Kiếp
nầy qua kế cả kiếp sau;
Con
ơi nhìn thấy cảnh trần lao,
Lòng
Phật rất đớn đau vô hạn.
Dù có
phép biến ra muôn trạng,
Nghiệp
phàm không cứu đặng ớ con!
690.
Con khá gìn vẹn tấm lòng son,
Đem
đạo pháp chiều lòn dắt chúng.
Đây
nghe Phật khiến lòng bủn rủn,
Đời
không nghe Phật cũng vẫn thương;
Nếu
chẳng lòng từ ái muôn dường,
Chắc
ngồi mãi Tây Phương không xuống,
Thật
là tấm gương lành đáng chuộng.
Lòng
của đây đã nguyện học theo;
Phật
rằng: con mắt có lông nheo,
Chính
con chẳng khi nào trông thấy.
700.
Việc trước mắt còn như thế ấy,
Huống
chi lưng khó thấy ớ con!
Mỗi
ngày qua tuổi sống mỗi mòn,
Tham
cho mấy cũng trong số mạng.
Muôn
việc đời vẫn là hữu hạn,
Từ
xưa nay không đặng trường miên;
Nay
sắp gần đến cuộc biến thiên,
Sự
ngắn ngủi càng thêm ngắn ngủi.
Con
ơi! Chớ ngồi trông đời cuối,
Phải
lo đường phước tội cho xong;
710.
Cửa Phật- Đài mở rộng minh mông,
Vào
sớm được sớm không tai họa.
Phép
Phật có vô biên mầu lạ.
Ngày
chung qui bủa cả trần hoàn;
Kẻ
lành duyên như ở lồng bàn,
Ma
quái chẳng tràn lan nhiễu hại,
Con
thường nghe đến câu thương hải,
Nhưng
con chưa được thấy lần nào;
Ngày
gần đây thương hải ra sao?
Con
sẽ được trông vào tận mắt.
720.
Những người được đạo mầu chơn đắc,
Không
cánh mà bay khắp không trung;
Hội
Phong Thần diễn lại tứ tung,
Xiển
hay Triệt sẽ trông thấy rõ.
Con
ơi! Phật tại sao bày tỏ,
Vì
thương con mới ngỏ đuôi đầu;
Con
khá nghe rồi sớm lo âu,
Vừa
tu phận vừa tu cho chúng.
Nghe
Phật thuyết như đèn đang lụn,
Mà
được dầu châm đụn cháy lên;
730.
Cung hai tay thệ chẳng hề quên,
Rán
tu niệm để đền ơn đức.
Phật
nheo mày hào quang sáng rực,
Trong
hào quang muôn Phật hiện ra;
Kệ
rằng: cây một trổ muôn hoa,
Giống
Bồ Tát thật là giống quí.
Đây
trông thấy hào quang kỳ bí,
Càng
phát tâm đạo lý thêm hơn;
Dù muôn
đao phủ chẳng mẻ khờn,
Quyết
noi đúng tấm gương đức Phật.
740.
Chừng nào được cứu an vạn vật,
Đây
mới là chịu dứt chuyển thân;
Còn
khổ đau một kẻ trên trần,
Đây
còn phải lao thân khắp chốn.
Nguyện
cứu thế dù thân khốn đốn,
Cũng
xem thường chẳng núng nao lòng;
Hiện
thân đây đã lắm cay nồng,
Ở đất
khách long đong nhiều nỗi.
Khi
thiếu bữa đầu bù tóc rối,
Lúc
thẩn thơ vì túi trống trơn;
750.
Thân ốm gầy thêm bịnh lần khân,
Thiếu
ăn uống thiếu luôn thang thuốc.
Rất
cám ơn trẻ già trong nước,
Giúp
cho đây những lúc nghèo nàn;
Khiến
xác phàm được sự ổn an,
Để lo
việc mở đàng đạo đức.
Người
trong nước nghe lời khuyên dức(2),
Rán
lo tu chớ lúc nào ngừng;
Đừng
ngồi chờ khi nước đến chân,
Mới
lo nhảy ắt không thể kịp.
760.
Lời Phật đã khuyên đây liên tiếp,
Ý
muốn đây mau kíp truyền ra;
Khiến
trong đời lớn nhỏ trẻ già,
Lo tu
gấp để mà diệt khổ.
Khuyên
hãy nhớ ghi lời Thầy, Tổ,
Rán
lo làm cho có phước duyên;
Sự
mau lâu cũng chớ nại phiền,
Phải
chờ đợi có liền sao được.
Một
việc xuôi mà muôn việc ngược,
Không
nhẫn năng sao được thành công;
770.
Trẻ già trong nước chịu cay nồng,
Đây
hải ngoại nào không chua chát.
Lòng
nguyện một đường tu giải thoát,
Dù
sao sao chớ lạt đừng phai;
Giờ
khổ lao chỉ chịu một ngày,
Sau
khoái lạc hưởng hoài muôn thuở.
Chắc
như thế dặn lòng khá nhớ,
Nhịn
ở phàm để ở Thánh Tiên;
Đâu
giả duyên, đâu mới thật duyên?
Lọc
lựa kỹ lấy nên một cái.
780.
Khuyên lớn nhỏ từ trai chí gái,
Thân
phàm không tồn tại đừng mê;
Nơi
nhà xưa cảnh cũ nhớ về,
Bạn
đang ngóng mẹ cha đang đợi.
Khó
mấy cũng rán về cho tới;
Gặp
gỡ nhau một hội nầy thôi!
Nếu
chần chờ để trễ qua rồi,
Ắt
sau trải muôn đời khó gặp.
Rán
lo tu hãy tu gấp gấp,
Cho
kịp ngày Phật lập hội tràng;
790.
Được ghi tên son tại bảng vàng,
Quí
hóa sánh hơn ngàn của thế.
Đạo
nhân rán gìn câu hiếu đễ,
Phải
thờ cha kính mẹ trọn niềm;
Ân
sanh thành từ cổ chí kim.
Là ân
nặng phải đền cho vẹn.
Việc
non nước cũng đừng để thẹn,
Lo đỡ
nâng những đoạn nguy nàn;
Làm
những điều nước thạnh dân an,
Tránh
hẳn việc nước loàn dân khổ.
800.
Lấy đạo đức ra mà bồi bổ,
Nghĩ
việc chung chớ có nghĩ riêng;
Trọng
nghĩa hơn là trọng bạc tiền,
Sửa
nhân cách trở nên quân tử.
Lúc
nào cũng có lòng tha thứ,
Việc
ở đời cư xử công bằng;
Cho
đến như lời lẽ nói năng,
Cũng
gìn được dịu dàng êm ái.
Lời
nói rồi khó mong hốt lại,
Phải
cần nên suy nghĩ kỹ càng;
810.
Một lời ra mà vạn sự an,
Nửa
câu nói tan hoang sự nghiệp.
Nước
đổ rồi hốt sao cho kịp,
Lời
quấy ra khi biết muộn màng;
Lời
nói mà được phước muôn vàn,
Cũng
lời nói tội mang vô số.
Nói
lựa lời và ngồi lựa chỗ,
Cách
ở ăn của kẻ tu hành;
Khuyên
quê nhà lớn nhỏ xét rành,
Đừng
bạ nói bạ làm vô lý.
820.
Rán thiền định để cho mở trí,
Đối
việc chi cũng thấy tận nguồn;
Mắt
đừng cho bị sắc làm cuồng,
Sự mở
đóng phải luôn chặt chẽ.
Tai
cũng chớ để mê lời lẽ,
Âm
thinh không uốn bẻ được lòng;
Trong
tâm hồn gìn một chữ không,
Không
các việc của trần đeo đắm.
Lời
Phật dạy sớm khuya suy gẫm,
So
việc làm mình đặng hay chưa,
830.
Sự đáng chừa khó mấy cũng chừa,
Vật
phải bỏ đang ưa cũng bỏ.
Trau
tria lòng như gương sáng tỏ.
Soi
muôn hình chẳng có nhiều hình;
Rán
cho tâm sớm được tịnh bình,
Tâm
ấy sẽ mầu linh trở lại.
Muôn
việc bởi tại mình làm sái,
Mới
làm cho mờ cái bổn tâm;
Biết
sửa ra trở lại huyền thâm,
Tròn
sáng tợ trăng rằm một thứ.
840.
Trong giả sự rán tìm thật sự,
Nơi
huyễn thân có thứ chơn thân;
Lúc
sớm khuya lóng lặng tinh thần,
Mây
không áng trời trăng hiện rõ.
Tâm ô
nhiễm việc đời dứt bỏ,
Ánh
huyền quang chiếu tỏ liền khi;
Nợ
thế còn bận một điều gìm,
Là
còn nghiệp mê si che phủ.
Người
tu niệm phải cần tự chủ,
Không
nghe lời quyến rũ tà tâm;
850.
Bất cứ khi đi đứng ngồi nằm,
Đều thấy
rõ trong tâm mỗi việc.
Việc
của mình chính mình phải biết,
Nên
cùng hư mọi việc đều thông;
Chẳng
khi nào bất giác nơi lòng,
Được
như thế sẽ không phạm tội.
Sự
lầm lỗi thường sanh lúc rối,
Bình
tĩnh luôn bớt nỗi lạc sai;
Ánh
đạo mầu muốn được mở khai,
Tâm
tánh phải hôm mai bình tịnh.
860.
Lúc nào cũng dặn lòng nên nhịn,
Nhịn
tiếng đời nhịn tánh muốn ham;
Nhịn
thói quen theo lối tục phàm,
Nhịn
cay đắng khi làm đạo đức.
Nhịn
cho được lúc người chọc tức,
Nhịn
những điều thử thách của đời;
Nhịn
chừng nào khỏi nhịn mới thôi,
Lúc
còn phải nhịn thời rán nhịn.
Nhịn
càng mạnh nghiệp càng không dính,
Sức
nhẫn nhiều sớm định tâm nhiều;
870.
Dục ý dù lớn mấy cũng tiêu,
Rán
nhịn được những điều khó nhịn.
Thân
còn tạm huống gì chung đỉnh,
Vật
trên đời đâu đặng dài lâu;
Vì
mến yêu mà phải ưu sầu,
Xưa
đã thế nay đâu khác được.
Hãy
nhìn thẳng tấm gương kẻ trước,
Danh
lợi bao tình dục dường bao;
Đến
nay đâu tồn tại người nào,
Người
và vật đều tiêu mất cả.
880.
Ham muốn ấy chỉ gây khổ quả,
Hết
đời nầy dẫn cả đời kia:
Kiếp
rồi mê kiếp tới cũng mê,
Cứ
như thế không hề dứt khổ.
Mắt
từ bi xem qua các chỗ,
Cõi
thế gian đâu đó như nhau;
Được
tỉnh ra có mấy ai nào,
Còn
say gục biết bao nhiêu kẻ.
Nay
được có Phật khuyên đủ lẽ,
Rán
tưởng tin mạnh mẽ lo tu;
890.
Đừng đem lòng mê muội dại ngu,
Vui
ngồi mãi trong tù đến chết.
Hãy
cương quyết sự đời bỏ hết,
Tìm
ra câu bất diệt bất sanh;
Có
chơn nhơn mở dạy điều lành,
Làm
theo ắt quả thành công tựu.
Lời
vàng ngọc vốn là hy hữu,
Nếu
bỏ qua muôn thuở khó tìm;
Chúng
sanh nay như kẻ sắp chìm,
Có
người đến vớt lên rán nắm.
900.
Tiếng giảng kệ rất cao xa lắm,
Không
xét suy khó đặng hiểu rành;
Khuyên
bá gia các giới tu hành,
Lầm
một nghĩa uổng sanh một kiếp.
Hiểu
cho đúng rồi hành mới kịp,
Không
bình tâm khó biết tận nơi;
Một
khi người thấy mối được rồi;
Rối
mấy cũng lần hồi gỡ được.
Nhớ
cạn xét rõ ràng sau trước,
Lời
đây khuyên có thật hay chăng?
910.
Ngoài những cơn giấc ngủ mơ màng,
Còn
trực tiếp lời vàng chỉ bảo.
Được
nhuần thấm mọi lời Phật giáo,
Không
bao giờ dối xảo một ai;
Vâng
theo lời của Phật chỉ bày,
Khuyên
nhắc lại những ai chưa tỉnh.
Rán
lo tu chớ nên lơ lỉnh.
Ngày
gần đây Phật đến chứng minh;
Đủ
phước duyên một tiếng vang thinh.
Được
mở cả chơn linh viên mãn.
920.
Còn có biết bao nhiêu giai đoạn,
Cảnh
nổi chìm lên xuống gay go;
Biết
mất còn thì hãy mau lo,
Liệu
cho khỏi chìm sa tận đáy.
Trên
mặt biển có thuyền đang lái,
Phật
Quan Âm Nam Hải Phổ Đà;
Chực
thuyền từ lo cứu bá gia,
Khuyên
trai gái trẻ già rán lội.
Dù
nặng mấy rán chòi cho nổi,
Phật
Ngài không hề bội người lành;
930.
Lần nầy mà chẳng được siêu sanh,
Biết
bao thuở mới thành được đạo.
Đây
cũng bởi vì câu Phật giáo,
Tạm
nương thân hải đảo Phù Tang;
Biết
bao điều gay trở gian nan,
Vẫn
cương quyết reo vang đạo đức.
Buổi
đầu tiên khó khăn mấy bực,
Lòng
vẫn vui không chút chối từ;
Cố
đem lời Phật pháp chơn như,
Làm
cho khắp mọi người được cảm,
940.
Khi tiếng kệ được nhiều kẻ lãm.
Thân
đây như bị cán bị dần;
Từ
thị thành đến chốn thôn lân;
Chỗ
nào cũng chen chân đến cả.
Quán
rượu chè đến trò đĩ thỏa;
Không
nơi nào chẳng để bước qua;
Lòng
muốn sao khắp hết người ta,
Trong
trần tục chẳng sa đắm tục.
Lòng
luôn biết tầm trong lánh đục
Chẳng
chiều theo lòng dục bất minh,
950.
Lấy luật nghi làm thước đo mình,
Khi
thấy sái biết kinh lo sửa.
Việc
lớn lao không xong một bữa,
Cố
gắng luôn đến thuở mốt mai,
Chừng
nào chừa sạch các tà tây,
Mới
vui chịu ngồi ngai tọa vị.
Mỗi
đêm thanh mỗi nhuần chơn lý,
Lời
Phật Ngài thủ thỉ bên tai,
Đâu
Thánh căn đâu chốn phàm thai,
Từ
nước bước đường đi chỉ rõ.
960.
Ân đức ấy lớn lao khó tả,
Lòng
hằng ghi bao thuở nào quên;
Dù
tan xương nát thịt nguyện đền,
Không
vẹn cả cũng nên đôi chút.
Rất
mong khắp người lo chưởng phúc,
Để
gội nhuần ơn Đức Phật ban.
Phật
chẳng vui gần kẻ hung tàn,
Hung
tàn khó bước sang đất Phật.
Hiện
tại chẳng được lời cơ mật
Như
bịnh nguy không gặp thuốc linh;
970.
Mạng căn kia như sợi chỉ mành,
An có
một mà nghìn nguy kịch.
Việc
nhơn ái rán lo chưởng tích,
Các
hung tàn bỏ hết chớ đeo;
Thì
chẳng lo vướng sự nguy nghèo,
Mọi
việc được y theo nguyện ước.
Đời
đến lúc dậy trời chói nước,
Có
chư thần hộ được an thân;
Lo
trước đi chớ đợi đến gần,
Nói
thì có chẳng không rán nhớ.
980.
Nơi xa ngàn lòng lo chẳng hở;
E quê
nhà lớn nhỏ quên tu
Bị
màu mè văn vật làm mù,
Nỡ
quên hết những câu đạo lý.
Nên
đây kể lại lời huyền bí,
Gởi
về cho thành thị thôn quê;
Nhắc
nhở người còn giấc say mê,
Mau
tỉnh dậy lo bề Phật giáo.
Trên
cùng dưới gìn câu hòa hảo,
Biết
thương nhau cơm áo sớt chia,
990.
Khuyến khích nhau đạo đức trau tria,
Cho
cửa Phật thêm bề sáng sủa.
Mây
lành được khắp nơi bay tủa,
Lưới
thân yêu được bủa cùng trời,
Ai
trông qua cũng phải nức lời;
Rằng
không đạo là đời vô vị.
Lời
đây nhắc sớm suy xét kỹ,
Rồi
tự lo tu trị lấy thân;
Ngày
gần đây có ánh tường vân,
Che
phủ khắp xa gần mát mẻ,
1000.
Cùng nhau sẽ được hồi vui vẻ,
Giữa
đây cùìng già trẻ gặp nhau;
Sự
vui mừng hơn cả lúc nào,
Được
thỏa dạ khát khao mong mỏi.
Nhớ
rèn luyện đức tin cứng cỏi,
Đừng
để thua các loại ma vương;
Giữa
trận đời đủ chí cang cường,
Đem
hết sức tả xông hữu đục.
Tà
mạnh mấy vẫn luôn thắng phục,
Không
để cho một lúc nào thua;
1010.
Đẹp lòng Thầy ý tớ cũng vừa,
Đối
sách sử ngày xưa đâu thẹn.
Màn
bí mật non đài khi vén,
Kẻ
lành tâm sẽ đến mà xem;
Ngọc
muôn màu kết tụi làm rèm,
Lầu
vạn nóc ngước xem mỏi mắt.
Hương
vô tận bay thơm nồng nặc,
Gót
Thần Tiên nện khắp gần xa;
Nơi
đâu mà chẳng có muôn hoa,
Trên
hoa có hằng hà đức Phật.
1020.
Cảnh báu quí ngay trên quả đất,
Đâu
xa xôi nhân vật chớ ngờ;
Nay
rán tu sau được hưởng nhờ,
Nên
nhớ rõ lời cơ nói trước.
Có
trồng tất có ngày ăn được,
Làm
ân thì được phước khỏi nghi;
Rán
tin theo lời Đức Từ bi,
Sẽ
toại nguyện chớ nghi lầm lạc,
Đây
thường được tai nghe đích xác,
Gạn
hỏi nhiều đâu thật đâu hư;
1030.
Phép nhiệm mầu của đấng chơn như,
Cũng
được thấy nhiều khi tận mắt.
Trong
cảnh mộng và nơi cảnh thật,
Được
bàn tay Đức Phật chỉ cho;
Giọt
cam lồ dịu ngọt thơm tho,
Được
Đức Phật rưới cho nhiều lượt;
Đồng
tánh nước công năng khác nước,
Có
sức làm tan được bịnh phàm;
Bao
nhiêu điều tập nhiễm muốn ham,
Cũng
nhờ Phật khéo làm dứt được.
1040.
Đã cảm đức từ bao kiếp trước,
Nay
còn thêm chồng chất ân sâu;
Trải
muôn đời không thể quên đâu,
Vẫn
ghi nhớ lo âu đền trả.
Không
vui muốn riêng mình đắc quả,
Luôn
muốn cho khắp cả đạo thành;
Ngày
năm châu thế giới tan tành,
Được
chư Phật độ sanh độ tử.
Lao
với khổ ngày kia đủ thứ,
Có
muôn loài thú dữ hiện ra;
1050.
Làm hiền lành nhơn đức ôn hòa,
Sẽ có
Phật Tiên ra cứu giúp.
Còn
chi hãi kinh hơn đất sụp,
Không
chỗ nào để núp cho an;
Cũng
chẳng chi bằng cuộc núi tan,
Đá
đâu cũng bay văng tới cả.
Chẳng
thế thôi còn thêm phát hỏa,
Nhà
ngói hay nhà lá cũng tiêu;
Nếu
không nhờ Phật độ ít nhiều,
Giàu
nghèo cũng tiêu theo mây khói.
1060.
Vì lẽ đó nên đây mới gọi,
Việc
không ngơ đâu mỏi lời khuyên;
Khuyên
những câu của Phật điểm truyền,
Chớ
đâu có tự quyền la ó.
Xin
bá tánh thập phương xét rõ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ suy rành,
Nếu
lời đây chính đáng rán hành,
Cố tu
nếu chẳng thành đây đọa.
Lời
đây nói đã lừa lọc cả,
Không
đụng đâu bừa bã tung ngang;
1070.
Chớ lòng ngờ hãy rán lo toan,
Đạo
đắc của trần gian khó sánh.
Bỏ
đường tà tìm về nẻo chánh,
Của
thế gian quyết lánh không cần,
Lòng
vẫn vui chịu khổ một thân,
Để
cho khắp vạn dân được phúc.
Sống
cảnh sống hòa bình phú túc,
Người
lạ quen đều biết thương nhau;
Không
một ai vui thú máu đào,
Sự
giặc giã lúc nào cũng tránh.
1080.
Lợi cho mình hại người quyết lánh,
Thói
phàm phu tranh cạnh vẫn không;
Chữ
từ bi đầy ngập nơi lòng,
Lấy
mắt mẹ hiền trông nhân loại.
Thương
người quyết giúp ra khổ hải,
Thân
lóc lăn thế mấy không nao;
Dù
xông pha giữa trận súng đao,
Cũng
chẳng quản miễn sao cứu thế.
Lòng
hy sinh cho đời khó kể.
Dù
sao sao cũng để lòng thương;
1090.
Sự quí riêng mấy cũng vui nhường,
Dù
con vợ cũng luôn bố thí.
Miễn
khắp chúng khỏi nơi sầu mị,
Riêng
thân đâu màng nghĩ chi chi;
Khuyên
quê nhà lớn nhỏ khá suy,
Đừng
vội phụ từ bi hữu tánh.
Ngày
lập hội sắp gần bên cạnh,
Rán
giữ cho đức hạnh sâu dầy;
Tất
nhiên là gặp mặt Tổ Thầy,
Danh
trò đáng tiếng Thầy cũng tốt.
1100.
Nên ghi nhớ những lời Phật thốt.
Từ
chơn tâm nói tột đến ngoài;
Chẳng
nghe theo đến lúc nàn tai,
Hối
hận mấy cũng hoài công cán.
Nay
hiểu được phải cần sức rán,
Đừng
nại chi ngày tháng mau lâu;
Bị ép
đè cũng rán cất đầu,
Chớ
hèn yếu trước câu thắng bại.
Theo
như lời Phật Ngài đã dạy,
Phải
giàu lòng nhẫn nại kiên trì;
1110.
Sẽ thắng qua tất cả khốn nguy,
Và
làm mọi việc chi cũng được.
Khuyên
đồng đạo xa gần trong nước,
Điều
ấy nên cương quyết làm theo;
Lóng
tâm trần đến lúc trong veo,
Bợn
đời chẳng còn đeo một mảy.
Mắt
với tai cả hai chánh đại;
Phân
biệt rành sự thấy với nghe;
Màu
đời dù muôn sắc lập loè,
Cũng
không để áng che được mắt.
1120.
Đường cong, chúng quỉ không thể dắt,
Cửa
Phật môn son sắt một lòng;
Việc
ác gian tất cả đều không,
Sự
lương thiện rặc ròng một niệm.
Phật
Ngài bảo rằng tâm vọng nhiễm,
Là
nguyên nhân luân chuyển trong đời;
Bị
vọng tâm nên mới đổi dời,
Sáu
căn buộc máng nơi tà khúc.
Sóng
dậy khiến biển trong hóa đục,
Tâm
vọng làm tánh Phật lu mờ;
1130.
Chúng sanh xưa nay lạc bến bờ,
Do
tâm vọng làm mờ chánh kiến.
Từ
tâm vọng mọi điều chuyển biến,
Thánh
hóa phàm nhận huyễn làm chơn;
Mất
hẳn lòng bác ái từ nhơn,
Chỉ
lo lấy riêng thân thỏa mãn,
Việc
chi cũng cứ làm mù quáng,
Không
biết đâu chánh đáng đâu tà;
Việc
mình làm để kẻ thiết tha,
Lợi
một kẻ hại ra muôn mạng.
1140.
Trơ mắt ngó những người khổ nạn,
Chẳng
giúp còn cay đắng đủ điều;
Có
tước quyền lên mặt hãnh kiêu.
Được
phú quí lắm điều phách lối,
Kẻ
nghèo khó đầu bù tóc rối,
Cơm
không no áo gói chẳng lành;
Nhà
dột xem thấu tận trời xanh,
Con
vợ đói, đau lên đau xuống.
Kẻ
giàu có nhiều tiền lắm ruộng,
Người
quyền oai hầu họng lớn to;
1150.
Cũng nên lòng thương xót giúp cho.
Chớ
ngồi đó bo bo giữ của.
Quyền
một lúc còn giàu muôn thuở.
Không
lâu dài chớ có hẹp hòi;
Mở
mắt ra cho lớn mà coi,
Xe
trước sụp xe sau phải tránh.
Rán
mở lòng thương yêu bá tánh,
Bố
thí cho kẻ cảnh bần cùng;
Và
gặp khi người bị lao lung,
Hãy
ra sức đỡ nâng cứu vớt.
1160.
Phật bảo rằng có tâm chia sớt,
Với
lòng hay cứu vớt người ta;
Ấy là
lòng của các Phật- Đà,
Kẻ
được thế tất là thành Phật.
Tâm
ấy nếu lòng không chứa chất,
Chẳng
bao giờ khỏi cuộc luân hồi;
Cả
chúng sanh nơi cõi trần đời,
Thiếu
tâm ấy mới dồn dập nạn.
Giết
hại nhau biết bao nhiêu đoạn,
Cũng
là do cơ bản ấy ra;
1170.
Vậy khắp người trong cõi Ta bà,
Muốn
hết khổ phải là chia sớt.
Thương
lẫn nhau tận tâm cứu vớt,
Thì
khổ nàn, sẽ bớt được ngay;
Và
lần hồi khắp cõi trần ai,
Không
còn một nạn tai nào cả.
Trời
thanh tịnh lòng người hòa nhã,
Khắp
năm châu thong thả an vui;
Một
chữ hòa mọi việc xong xuôi,
Đâu
còn có nặc mùi bom đạn.
1180.
Người không hòa riêng mình cũng rán,
Làm
sao cho nên đặng sự hòa;
Một
hột mà khéo rấm gieo ra,
Tất
sẽ được đầy đà muôn mẫu.
Tuy
khăn khó biết lo kết cấu,
Việc
sẽ nên chớ có nghi ngờ;
Lời
đây khuyên bá tánh chớ ngơ.
Rán
chịu khó xét cho nhiều bận.
Phật
dạy rằng nếu lòng thành khẩn,
Có
Phật ban cho sớm huệ khai;
1190.
Việc khó gì cũng hiểu được ngay,
Rán
lễ bái đông tây nam bắc.
Nếu
chẳng tiện ở ngoài hình thức,
Nhớ
trong tâm không dứt khẩn cầu;
Phật
bên mình chẳng có xa đâu,
Thành
tâm ắt mau lâu cũng gặp.
Gặp
được rồi vàng thoi lót khắp,
Cũng
không sao đối đáp cho bằng;
Quí
hết còn lời lẽ nói năng,
Tâm
chỉ có lấy tâm để hiểu,
1200.
Khuyên hãy rán hành cho đúng điệu.
Quả
khi mùi đạo liễu bớ ai!
Đây
chẳng bao giờ dám nói sai,
Xin
chạm dạ chiều mai lo liệu.
Quả
cao thấp do công đa thiểu,
Huệ
chậm mau tại khiếu tịnh không;
Chớ
trách Thầy, Tổ ở bất công,
Tịnh
ít bữa sao không phát hụê.
Một
ngày tốt mà muôn ngày tệ,
Mà
muốn cho phát huệ làm sao;
1210.
Phải bình tâm bất luận lúc nào,
Mới
có thể chiếu hào quang được.
Hãy
nghe kỹ lời đây nói trước,
Một
mảy đời còn buộc nơi thân:
Thì
khó mong đạo huệ mọc mầm,
Cho
nên phải trong tâm cho sạch,
Phải
cương quyết lọc lừa đủ cách,
Làm
sao cho dứt hết vọng tâm;
Phát
lộ ra hay sự ngấm ngầm,
Cũng
đều dứt cho tâm thật tịnh.
1220.
Phật ngày đêm dùng chơn ngọc đỉnh,
Soi
khắp nơi tìm tánh con dân;
Kẻ
thật lòng dứt nợ trần dương,
Thì
sẽ có đủ phương ban bố.
Giúp
cho khỏi nghiệp trần tai khổ,
Ban
phép mầu khỏi chỗ tai ba;
Dù
cho muôn ngàn phép yêu ma,
Cũng
không thể nào mà hại được.
Thật
chơn tu thật người chưởng phước,
Tất
Thần khâm quỉ phục hẳn nhiên;
1230.
Chớ nghi ngờ làm trí đảo điên,
Lời
đây nói do Tiên Phật nói,
Rán
nghe kỹ lời đây kêu gọi,
Giờ
phút nầy tiếng nói thiết tha;
Không
phải vì đôi một người ta,
Mà vì
cả vạn gia bá tánh.
Muốn
ai cũng được qua khổ cảnh,
Nên
đây dùng lời Thánh kêu vang;
Biết
rằng nguy thì sớm lo toan,
Bằng
cho sự tầm thường mặc ý.
1240.
Ngày tận diệt trên đài Phật ký,
Đừng
trách đây chẳng nghĩ đến ai;
Đây
vì lòng thương khắp gái trai,
Mà từ
trước đến nay chịu khổ.
Trong
đất nước biết bao ái ố,
Nơi
xứ người đủ chỗ gian lao;
Chịu
lóc lăn trăm sắc ngàn màu,
Thân
còn kể làm sao hết được,
Xác
nầy khác nào như dòng nước,
Chiều
quanh co mấy khúc vẫn thường,
1250.
Miễn ruộng đồng nhân vật an khương,
Thân
xá kể nắng sương mưa gió.
Tấm
lòng nầy từ xưa đã có,
Nào
phải nay mới ngỏ ra đâu;
Ước
mong rằng sanh chúng năm châu,
Được
biết sớm kẻo lâu buồn bực.
Hãy
xét kỹ chớ đừng ngờ vực,
Lời
của đây do đức Thế Tôn;
Mỗi
đêm thâm nói giọng ôn tồn,
Dạy
rõ việc đâu phàm đâu Thánh.
1260.
Nước mắt rơi vì thương Phật tánh.
Khác
xa hơn tưởng định phàm phu;
Thương
mạng người chẳng phải thương xu,
Tâm
đức ấy lớn thu trời đất.
Trước
mắt đây đã xem sự thật,
Gương
từ bi với sức diệu huyền;
Ôi!
khó lường được phép Phật Tiên,
Có đủ
cách biến huyền sâu thẳm.
Nếu
tin đây lo tu châm bẩm,
Sẽ
được từ bi chấm chẳng không;
1270.
Lời đây khuyên chẳng phải tự lòng,
Nên
tin chắc rán xong đạo lý.
Từ
nay đến ngày hồi cựu vị;
Phải
dày công lập chí cứu dân,
Chịu
khó khăn qua cuộc bạo Tần,
Rồi
sẽ gặp Thánh nhân truyền hóa.
Được
một lời mở thông đạo cả,
Cũng
như đèn đem chóa hang sâu;
Sự
tối tăm muôn thuở xưa lâu,
Cũng
bừng sáng ngay mau tức khắc.
1280.
Mầu nhiệm thay! Đạo khi được đắc,
Sáng
tỏ không còn sức nào bì;
Rất
lành thay! Đạo của từ bi,
Vì
sanh chúng huyền phi đủ cách.
Chúng
thống khổ được mau ly tách,
Nhờ
Phật Ngài khéo vạch lối ra,
Nhược
bằng không khó tránh yêu ma,
Và sẽ
chẳng mong ra khỏi khổ.
Ở
dương thế rán suy tột chỗ,
Rồi
lo tu chớ có chần chờ;
1290.
Đời thường hay một chút hẫng hờ,
Mà
sau chịu thất cơ muôn lúc.
Khá
bịn chắc xin đừng để sút,
Ngày
gần đây có Đức Như Lai;
Xuống
tại trần hóa đủ gái trai,
Cứu
trần thế khỏi tai họa khổ.
Đừng
bợ ngợ rán bay về ổ,
Mẹ ấp
yêu con đỏ ấm lành;
Nửa
đường duyên dứt sợi tơ mành,
Ấy là
kẻ tự mình thắt cổ.
1300.
Rán mà nghe lời xưa dạy dỗ,
Hễ ở
trần là khổ chớ quên;
Một
phen nầy đạo quả chẳng nên,
Sau
nầy chẳng còn tìm sao gặp.
Nên
gắng chí tu hành cho gấp,
Ngày
đổi thay trời đất không xa;
Hữu
tâm tu hữu niệm Di Đà,
Sẽ
ngồi được chín tòa Sen báu.
Hào
quang tịnh cực kỳ diệu hảo,
Mây
lành che khắp đạo nhơn thân;
1310.
Được Phật Ngài cho thấy lắm lần,
Lòng
cảm kích chưa từng có được.
Bợn
tục trần trôi theo dòng nước,
Mình
ngọc trong sáng suốt mịn màng;
……
Tâm
khoái lạc nào bằng tâm ấy.
Ớ già
trẻ quê nhà nghe đấy,
Rán
trau tria cho quấy chẳng còn;
Màu
không thua màu của sắt son,
Được
vậy chẳng hổ con nhà Phật,
Lòng
mong ước sẽ nên sự thật,
1320.
Dù sự chi Đức Phật cũng cho;
Chữ
thành lòng có được chẳng lo,
Đạo
nên chẳng đều do nó cả.
Hỡi
lớn nhỏ Bắc Nam để dạ,
Không
cố tâm việc nhỏ cũng hư;
Phải
giữ lòng một chữ nhứt như,
Thì
vạn sự đều cư ý nguyện.
Vì ngại
cuộc ba đào vận chuyển,
Nơi
quê nhà như kiến nước lên;
Cảnh
âu sầu ngập cả muôn đền,
1330.
Vô số kể thế tình bối rối.
Nên
đây mới kêu lên vang vội,
Để
người trong quê nội gắng thêm;
Thức
lòng rằng thế sự chưa êm,
Đạo
cần phải lo thêm mới được.
Không
để một phút nào suy nhược,
Tỉnh
mắt tai tỉnh được cõi lòng;
Chẳng
sự chi làm trí cuồng ngông,
Lúc
nào cũng quán thông các việc.
Lìa
sanh tử ấy là sự thiệt,
1340.
Còn luân hồi là việc dối ma;
Cứ
thế mà suy nghiệm rộng ra,
Sẽ ra
khỏi Ta bà khổ hải.
Phật
rằng các việc do nghiệp ái,
Kéo
chúng sanh vào các lao lung;
Nghiệp
ái không, không cảnh hãi hùng,
Rán
tránh nó thì xong các việc.
Vừa
chơn lý vừa là siêu việt,
Đáng
kính thay lời Phật nói ra;
Nhớ
để lòng hỡi bớ chư gia,
1350.
Ngày kết cuộc thiết tha khỏi vướng.
Đây
chẳng dám một lời nói bướng,
Và
đây không hề muốn nói khoe;
Lời
Phật Ngài đây đã được nghe,
Chỉ
truyền lại không hề dụ dỗ.
Đây
đã trót thệ câu cứu độ,
Dù
sao sao chẳng bỏ nhơn sanh;
Cứ
khuyên hoài bất kể khắc canh,
Mặc
dù xác đang nằm giường bịnh.
Miễn
cho khắp người đều thức tỉnh,
1360.
Chịu lóc lăn mấy cũng vẫn cười;
Lời
hảo hòa vẻ mặt vui tươi,
Đến
đâu cũng gieo lời đạo đức.
Tỉnh
riêng mình mà người chưa thức,
Lòng
từ bi chẳng chút nào vui;
Giữa
mình cùng với khắp mọi người,
Đồng
giác ngộ mới rồi bổn nguyện,
Có
lắm đêm ngồi như kẻ nghiện.
Nghĩ
nhân sanh nhớ đến quê nhà;
Muốn
làm sao giữa kẻ cùng ta,
1370.
Đồng thờ một Thích Ca Phật giáo.
Gìn
chơn lý ở ăn đúng đạo,
Không
một ai lừa đảo một ai;
Biết
giúp vùa sức lực tiền tài.
Chẳng
ai nỡ nhiếc xài ai cả.
Trên
cùng dưới dân quan nhứt dạ,
Đồng
hưng long đạo cả nhiệm mầu;
Sự
thù hiềm các việc đâu đâu,
Đều
dẹp gác gìn câu hòa hảo.
Không
ai muốn giở trò gươm giáo,
1380.
Lấy lời lành dạy bảo lẫn nhau;
Thấy
bần hàn lòng biết xót đau,
Gặp
kẻ nạn liền mau cứu vớt.
Biết
liên kết với lòng chia sớt,
Từ
miếng ăn tấm mặc cho nhau;
Thật
đúng niềm cốt nhục đồng bào,
Tự
tay chẳng nỡ nào cắt ruột.
Từ
nay đến màn đời rốt cuộc,
Mong
trẻ già ở được như vầy;
Thì
tự nhiên hòa hảo liên dây,
1390.
Tiếng lành được bủa đầy khắp chỗ.
Chẳng
ai dám đem lời hềm ố,
Gương
từ bi soi tỏ năm châu;
Đây
ngày đêm không ngớt khẩn cầu,
Cho
sớm được thành câu nguyện ấy.
Nơi
hải ngoại mượn lời trong giấy,
Gởi
về nhà nhắc lại gần xa;
Rán
tu hành đừng có bê tha,
Chậm
một phút uổng qua một phút.
Việc
khi đến đến ngay một lúc,
1400.
Khắp người đều hoảng hốt thần cơ;
Mau
lo toan chớ có chần chờ,
Đợi
đến việc u ơ sao kịp.
Một
ngày tu cứu an muôn kiếp,
Có
mấy khi gặp dịp nầy đâu;
Khuyên
trẻ già hãy rán lo âu,
Đừng
đợi lúc quan khâu mới hối.
Phật
Ngài đã chỉ rành manh mối,
Theo
đó thì đường lối chẳng sai;
Ngài
bảo rằng : úm gốc tốt cây,
1410.
Lớn đức độ lớn ngôi quả vị.
Qủa
vị lớn dễ thâu chúng quỉ,
Một
lời ra dường thể sấm vang;
Lũ
côn đồ với thứ ngỗ ngang,
Thảy
đều phải tim gan khủng khiếp.
Oai
sư tử thú nào sánh kịp,
Nơi
rừng xanh làm khiếp các loài;
Lấy
lời đây rồi nghiệm thử coi,
Đức
độ có lực oai bao lớn.
Nói
sự thật nào đâu nói bỡn,
1420.
Rán mà lo tinh tấn tu hiền;
Cho
có oai có đức siêu nhiên,
Ngày
kết cuộc Phật Tiên tọa vị.
Lòng
mong ước giờ đây mới nghỉ,
Nỗi
mừng vui biết lấy chi đo;
Đây
đã cùng già trẻ hẹn hò,
Đồng
giải thoát đồng qui bỉ ngạn.
Sự
vui khổ sớt chia từ đoạn,
Không
hề riêng sung sướng một thân;
Gặp
khó khăn đưa lại bao lần,
1430.
Ý chí vẫn yêu dân như một.
Đây
dầu chẳng một lời nào thốt.
Tưởng
trẻ già rõ biết lòng đây;
Mong
đợi ngày nước gió thuận xoay,
Cùng
già trẻ đó đây hiệp mặt.
Ngày
nào còn chia đôi Nam Bắc,
Ruột
còn đau như cắt mấy khoanh;
Không
hòa nhau thì dạ đâu đành,
Hòa
nhau mới phỉ tình trông ngóng.
Nơi
hải ngoại đâu vì riêng sống,
1440.
Mà vì câu nhất thống đạo đời;
Hỡi
anh em lớn nhỏ khắp nơi.
Xin
rán hiểu rõ lời đây nói.
Từ
tâm não đưa ra tiếng gọi,
Đau
dường bao mong mỏi dường bao,
Chịu
xét suy sẽ hiểu thế nào,
Đừng
ngơ mặt cho đau dạ đấy.
Tu là
chiếc thuyền qua khổ hải,
Khá
biết thân hiện tại thế nào;
Quanh
mình muôn ngàn sự khổ đau,
1450.
Đâu khác kẻ tù lao cấm cố.
Càng
ở lâu thân càng thêm khổ,
Hãy
mau mau tìm ngõ trốn ra;
Có mẹ
cha trông đợi nơi nhà,
Cả
bạn tác cũng là chờ ngóng.
Nghe
chuông lành tỉnh hồi giấc mộng,
Trở
thật nhiên chớ sống mơ màng;
Chuyển
với luân khắp cõi trần hoàn,
Không
ngừng dứt như làn mây khói.
Tự
xét hiểu không cần phải nói,
1460.
Nghe nói càng thêm rối trong lòng;
Phật
rằng lo đứa nhỏ bờ sông,
Chỉ
có một lo trần gấp bội.
Đứa
nhỏ té còn mong cứu nổi,
Trần
lâm rồi khó cổi cho ra;
Tỉnh
được thì rán tỉnh mới là,
Trước
sau cũng phải ra khỏi tục.
Cõi
tạm lại tạm luôn thể nhục,
Còn
chi đâu trì trục nhây nhưa;
Cuộc
đáo đầu không sớm thì trưa,
1470.
Vạn sự chỉ còn chờ tiếng nổ.
Thuyền
sắp đắm còn lo ái ố,
Chẳng
tìm phao để có thoát thân;
Thấy
bá gia chẳng xét xa gần,
Khiến
đây bắt thêm phần đau đớn.
Sao
cứ mãi chơn hài chơn hớn,
Không
chịu lo qui thống một nguồn;
Nếu
hiệp nhau lại gỡ rối cuồn,
Cuồn
rối mấy cũng suông lại được.
Nghe
cho kỹ lời đây nói trước,
1480.
Việc mình không lo được người lo;
Bị
chia ba chia bốn nát kho,
Dự
phòng trước kẻo đò khỏi bến.
Làm
đạo đức cho muôn người mến,
Nói
pháp lành cảm đến mười phương;
Vì
đạo mầu vì cả quê hương,
Đem
hết sức lo lường không chán.
Ruộng
đồng chừng hết khi khô hạn,
Sức
tưới tăng mới giảm mới ngưng;
Chớ
ngã lòng trong lúc nửa chừng,
1490.
Hoa gần trổ khuyên đừng nhớm gốc.
Ba
nghiệp của thân lo dứt nọc,
Mười
ác chừa xong được đăng Tiên;
Phật
dạy tu với nghĩa làm hiền,
Không
dạy dữ chớ chuyên ý quấy.
Bị
sáu trần ngày đêm xô đẩy,
Khiến
phàm tâm tháy máy luôn luôn;
Mới
phút rồi cái nọ vừa buông,
Kế
lại bị vướng luôn cái khác.
Cứ
theo điệu tay buông tay bắt,
1500.
Muôn nợ duyên thắt chặt vào lòng;
Luân
lạc hoài không kiếp nào xong,
Cảnh
khổ nói mãi không hề hết.
Vạn
sự đời đi theo cái chết,
Ai
lại không được biết điều này;
Sao
không lo dứt các oan dây,
Để
cho kiếp khỏi gây ra nữa.
Cõi
trần tục dẫy đầy nước lửa,
Đâu
bì nơi cõi ở khác xa;
Không
ai đau cũng chẳng ai già,
1510.
Sự chết chóc hẳn là không có.
Làm
nhân đức để sanh qua đó,
Hưởng
dài lâu vô số vô biên;
Bao
nhiêu điều túc trái oan khiên,
Được
sạch cả không phiền rối nữa.
Rán
phen nầy tận tâm tu sửa,
Ngày
thành công là thuở vinh quang;
Hiện
tại đều phú quí hiển vang,
Đâu
sánh kịp ngày sang Phật quốc.
Châu
báu lót đầy trên mặt đất,
1520.
Không khổ lao bịnh tật nạn tai;
Sạch
hết lòng phân biệt gái trai,
Người
nào cũng lòng ngay dạ thẳng.
Tất
cả mối dục tình đều chẳng,
Đáng
mến thay thắng cảnh Phật- Đài;
Cõi
nầy không các sự nồng cay,
Đáng
cho khách trần ai mong mỏi.
Vừa
lâu dài vừa nhàn lạc cõi,
Khác
hơn phàm nay đổi mai thay;
Khuyên
quê nhà lớn nhỏ gái trai,
1530.
Lo tu niệm chờ ngày đến đó.
Muốn
thì được nào đâu phải khó,
Rán
làm sao cho có lòng thành;
Và
nhớ rằng muốn Thánh thì thanh,
Bằng
trược ấy là danh phàm tục.
Một
lòng chơn tầm trong lánh đục,
Mau
lâu gì cũng được toại nguyền;
Đừng
hai lòng nửa tục nửa Tiên.
Hãy
kết một đường duyên với Phật,
Đây
đã cạn lời khuyên chơn thật,
1540.
Chẳng chịu nghe chớ trách họa ương;
Đây
khuyên là do lịnh Phật đường,
Rằng
lo kiếm hiền lương dẫn dắt.
Gặp
thử thách nên trơ tai mắt,
Như
núi to gió quật không nao;
Cứ
bền tâm cho đến lúc nào,
Đạo
quả được nắm vào trọn vẹn.
Sự
thế chẳng hề lòng để bén,
Việc
Phật gia vun quén không ngưng;
Đến
chừng nào hội được tinh thần,
1550.
Ngày ấy mới vị phần cầm chắc.
Thần
chưa hội quả công chưa đắc,
Rán
mà nghe lời nhắc đó ư!
Hội
được thần mới thấy chơn như,
Ở tại
thế mà cư Phật quốc.
Hiểu
được chưa lời khuyên cơ mật,
Khá
tìm phăng được gút mới suôn;
Chưa
gặp thì mối chớ nên buông,
Cầm
giữ mãi đến cơn hết rối.
Đây
muốn khắp người thông được lối,
1560.
Càng sớm càng khỏi nỗi trầm luân;
Nhưng
rất buồn nhiều kẻ vội ngưng,
Nguyện
chưa đạt bỗng dưng bỏ dở.
Trách
nọ kia buồn điều Tần Sở,
Rồi
bỏ qua tất cả thệ nguyền;
Riêng
đây đau, đau đến Phật Tiên,
Đêm
không ngủ ngày quên cơm bữa.
Đạo
đã mở rộng thinh các cửa.
Tại
sao không sấn sứa cho mau;
Muốn
cứu thân còn đợi lúc nào,
1570.
Giờ nầy rất hợp câu thiên lý.
Ngàn
muôn kiếp chỉ trong một tí,
Giải
quyết xong vạn sự đau thương;
Đừng
ngại ngần huốt mất chánh đường,
Uổng
lắm bớ quê hương già trẻ.
Từ
phương xa một lời nhàng nhẹ,
Gởi
về nhà gọi kẻ gần xa;
Niềm
thân yêu với sự hảo hòa,
Rán
chặt buộc cho ra mối đạo.
Phật
chẳng dụng ý mưu lừa đảo.
1580.
Đừng hiểu sai lời bảo chơn sư;
Đọc
cho rành giảng kệ thi thư,
Sẽ
được biết thật hư ngành ngọn.
Việc
đời đã bi ly thỏn mỏn,
Còn
chi đâu chẳng sớm tu chơn;
Khi
khắp cùng nổi cuộc băng sơn,
Ngày
ấy vái Phật Thần khó cứu.
Rán
lo mau có phù Linh thứu,
Cứu
chơn tu và cứu thiện nhơn;
Già
trẻ nên cố gắng tinh thần,
1590.
Để gặp được Phật thân hóa hiện.
Ngày
chung kết không còn xa viễn,
Hăng
hái lên chớ biếng lúc nào;
Nơi
xa ngàn cất tiếng kêu gào,
Là
cũng bởi thấy câu bách cận.
Không
trách cứ cũng không hờn giận,
Lại
cũng không nói bỡn với ai.
Rán
tin vào để sửa chiều mai.
Vừng
nhật nguyệt khai bừng rõ mặt.
Đạo
khi đắc chỉ trong nhứt khắc,
1600.
Nhưng công tu phải rắc gieo lâu;
Do
nơi mình chớ chẳng do đâu,
Thành
bại ở nơi câu quyết chẳng.
Quyết
thì được chẳng thì không đặng,
Đạo
hay đời cũng vẫn thế thôi;
Khá
nghiệm suy cho kỹ người ôi!
Đừng
đổ lỗi cho người nào cả.
Giống
nào thì tự nhiên nấy quả,
Dây
bí không thể trổ trái bầu;
Việc
tại mình mình phải lo âu,
1610.
Ấy là kẻ biết câu cội rễ.
Có
một hôm trong người bễ nghễ,
Nằm
trở trăn không thể ngủ yên;
Rồi
bỗng nhiên Phật hiện đến liền,
Rằng
con có biết nguyên nhân ấy.
Trong
ngũ tạng một điều chuyển sái,
Toàn
châu thân bại hoại không an;
Sự tu
hành cũng giống một tràng,
Một
trong sáu căn không thanh tịnh.
Thì
cả thảy đều không an định,
1620.
Tất nhiên là huệ tánh khó sanh;
Thế
cho nên phải được trọn lành,
Quả
mới chín và danh mới toại.
Sâu
vô cùng nhiệm không ranh giới,
Càng
nghiệm lâu càng thấy hay thay;
Cứ như
vầy hành đạo chiều mai,
Chắc
chắn được đủ đầy công quả.
Hỡi
lớn nhỏ rán nung chí cả,
Làm
cho nên mới hả tấm lòng;
Tuy
đó đây cách biển ngăn sông,
1630.
Khi gió thuận thì không xa xắc.
Gần
năm năm mặt không thấy mặt,
Nhưng
mà lòng buộc chặt với lòng;
Sự
thương yêu pha lẫn cay nồng,
Chữ
bạc bội vẫn không hề có.
Sau
trước chỉ một lòng gắn bó.
Làm
cho nhau đây đó một niềm;
Không
theo tuồng thay áo đổi xiêm,
Xin
đồng đạo chớ quên tình ấy.
Dù
sống thác gìn câu sơn hải,
1640.
Tiền dễ làm nhơn ngãi khó mua;
Rán
chịu cho qua lúc chát chua,
Rồi
sẽ đến thời cơ hạnh phúc.
Có
lao khổ mới dầy công đức,
Không
nhọc nhằn đâu được quả cao;
Sự
cam go của một người nào,
Đây
còn nhớ trời cao đâu bỏ.
Khá
sốt sắng ớ người lớn nhỏ,
Nên
thương đây chớ bỏ đường tu;
Nơi
xứ ngoài đây vẫn công phu,
1650.
Người trong nước khá âu sùng bái,
Nếu
đây chẳng vì câu thương hải,
Đâu
réo kêu trai gái làm gì!
Và
cũng không ở hải ngoại chi,
Bỏ mẹ
yếu quên đi phụng dưỡng.
Muốn
Phật giáo khắp nơi vang hưởng,
Riêng
thân nầy nào tưởng chi đâu;
Vì
muôn dân trên mặt địa cầu,
Đành
bỏ mẹ quạnh hiu trong nước.
Cám
thương mẹ rất là vô phước,
1660.
Có một con không được cậy nhờ;
Lúc
lạnh nồng vắng trẻ quạt hơ,
Khi
ươn yếu ai lo thang thuốc.
Tội
bất hiếu của con khó chuộc,
Xin
mẹ tha con được hưởng nhờ;
Thảng
như chưa sớm gặp thời cơ,
Mẹ
con chắc là chưa thể gặp.
Cúi
xin mẹ lòng từ rán lấp,
Hiến
thân con cho khắp người ta;
Noi
gương lành của Phật Thích-Ca,
1670.
Thí tất cả dù là con cái.
Mẹ ơi
trẻ nào đâu bạc ngãi,
Vì
đạo mầu đành phải lánh đi;
Gần
năm năm lòng luống ai bi,
Nơi
hải ngoại chẳng chi vui cả.
Nhiều
đêm nước mắt con xối xả,
Nhớ
mẹ già nhớ cả xóm làng;
Càng
nhớ càng hột lụy chứa chan,
Muốn
về sớm hầu bên cạnh mẹ.
Và
gần gũi đạo đồng già trẻ,
1680.
Cho phỉ lòng cách rẽ mấy năm;
Nhưng
mẹ ơi! Vì chữ thậm thâm,
Con
chưa thể trở chơn sớm được.
Con
vẫn biết mẹ già trong nước,
Quá
nhớ con thành giấc chiêm bao;
Vì
thương con mẹ đã phát đau,
Nước
mắt mẹ đã trào mấy lượt.
Cúi
xin mẹ rán dằn cho được,
Khi
nhớ con đến trước Phật- Đài;
Ngồi
kiết dà rồi chắp hai tay,
1690.
Mắt ngó thẳng vào ngay sống mũi.
Thở
đều đều không ngừng không vội,
Định
tâm thần dẹp mối lo âu;
Niệm
A Di Đà Phật một câu,
Niệm
nhiều ít mau lâu tùy sức.
Khi
xong rồi cúi đầu lạy Phật,
Cầu
ơn trên xuống đức từ bi;
Độ
dân lành khỏi cuộc tai nguy,
Cứu
sanh chúng qua kỳ lọc lựa.
Đâu
đó sớm dứt ngòi binh lửa,
1700.
Cả Bắc Nam được trở hòa bình;
Mẹ
ơi! Vì còn cảnh điêu linh,
Nên
cần phải cầu xin Phật độ.
Nếu
tất cả người đều hối ngộ.
Dầu
không cầu Phật độ cũng an;
Nhưng
buồn vì lắm kẻ tham gian,
Thành
ra mới họa tràn khắp chốn.
Một
lợi ích mà muôn hại tổn,
Nhưng
ít người để bụng xét xem;
Biết
bùn lầy là chỗ luốc lem,
1710.
Mà vẫn cứ đua chen đến mãi.
Chữ
tang điền với câu thương hải,
Kẻ
trí ngu xét lại thử nào;
Há nỡ
lòng giết hại lẫn nhau,
Rồi
mình cũng chun vào quan quách,
Kiếp
sống tạm nên tìm đủ cách,
Giúp
đỡ nhau chớ sát hại nhau;
Đạo
làm người rán hiểu chút nào,
Nên
nghĩ đến đồng bào đồng loại.
Không
như Phật đầy lòng bác-ái,
1720.
Cũng bằng người rộng rãi ở ăn;
Chớ
tập theo những tánh khó khăn,
Hãy
tha thứ kẻ lầm biết hối.
Đây
xin khuyên trẻ già quê nội,
Đoàn
kết nhau mở lối sống còn;
Càng
rẽ chia càng dễ tiêu mòn,
Gây
thêm khổ chớ không ích lợi.
Khi
gặp phải thời cơ đưa tới,
Thiếu
kết liên là mối hại to;
Một
người dù có giỏi sức lo,
1730.
Cũng không thể cất cho nổi gánh.
Chớ
cậy tài cũng đừng ỷ mạnh,
Phải
hợp hòa nhiều cánh mới nên;
Gạch
một viên chẳng cất thành đền,
Xin
già trẻ chớ quên thống hợp.
Đạo
vẫn thế đời càng ăn khớp,
Kể từ
nay đến rốt sự đời;
Còn
biết bao cuộc diện đổi dời,
Không
tính trước đến rồi khó tính.
Vui
cùng hưởng khổ cùng nhau gánh,
1740.
Bỏ tánh tình lánh nặng tìm không;
Thương
nhau như cha đẻ một lòng,
Vậy
mới gọi người trong Phật giáo.
Dù có
gặp muôn ngàn trận bão,
Tình
thương yêu hòa hảo không lay;
Nhờ
kết liên qua cuộc nàn tai,
Không
tương ái đâu tài thoát khổ.
Lời
đây nhắc khá suy tột chỗ,
Đừng
để như nước đổ lá môn;
Tiếng
nói đây nói tận tâm hồn.
1750.
Không phải chỉ nói trên chót lưỡi,
Thấy
đạo đức nơi người rũ rượi;
Đem
lời mầu để tưới cho xanh,
Phật
từng khuyên dạy giữa đêm thanh.
Đây
quyền biến kết thành từ loại,
Đâu
phàm, Thánh đâu là phải trái;
Kể rõ
ra từ cái thiệt hư;
Cho
người nhà có dạ tưởng tư,
Xét
nghiệm kỹ để tu cho chính.
Phật
dạy rằng : ‘hữu lai hữu thỉnh’,
1760.
Có tâm nguyền Phật đến chẳng không;
Nơi
quê nhà lớn nhỏ đạo đồng,
Khuyên
hãy rán thành lòng cung thỉnh.
Ngày
nào thấy hào quang tụ đỉnh,
Ấy là
ngày Phật đến chứng minh;
Rất
diệu mầu tột bực siêu linh,
Không
còn phép nào trên nữa được.
Thân
gầy ốm tưởng đâu vô phước,
Nào
hay xưa đã được lắm duyên;
Nên
bên tai thường có lời truyền,
1770.
Mới biết sự diệu huyền hy hữu.
Đồng
đạo rán cùng đây thành tựu,
Phải
dầy công bình trụ tâm linh;
Một
lòng thành theo đúng kệ kinh,
Thắng
phục các tâm tình sai siển.
Chẳng
để lạc vào nơi tà kiến,
Sáu
trần không, chớ quyến vào tâm;
Lặng
lẽ lòng như nước bình ngâm,
Gương
trong mấy là tâm trong mấy.
Chẳng
một vật nào không soi thấy,
1780.
Nhưng vẫn không vướng lấy vật nào;
Việc
thế gian dù một mảy hào,
Cũng
không bị điều nào trói buộc.
Cùng
Bồ Tát đồng hàng quyến thuộc,
Sống
trong trần luôn được tự do;
Thường
đỡ chân bằng sáu chiếc đò,
Ta bà
khổ vớt cho hết khổ.
Ôi!
Lòng thương chúng sanh vô số,
Ai
cũng thương chẳng có ghét ai;
Giúp
được thì sẵn dạ giúp ngay,
1790.
Không sợ khổ chẳng nài khó nhọc.
Thương
đời hơn thương người đồng tộc,
Lòng
hy sinh đến phút cuối cùng;
Đối
với người thật rất tận trung,
Xưa
nay vẫn thỉ chung không đổi.
Tấm
lòng nầy nếu ai hiểu nổi,
Cùng
Phật Tiên một lối chung đi;
Ở
trong hàng đại giác đại bi,
Lúc
nào cũng dễ qui cõi Phật.
Làm
hay nói chẳng sai sự thật,
1800.
Từ việc chi cũng rất công minh;
Đáng
nêu gương cho khắp chúng sinh,
Học
theo đấy để nên người tốt.
Rán
mà nghe lời đây đã thốt,
Rồi
biện phân xấu tốt ra sao;
Chẳng
thêu thùa cũng chẳng pha màu,
Vì sự
thật vì câu đạo nghĩa.
Muốn
lớn nhỏ đạo tâm trau trỉa,
Không
để cho miệng thế gièm pha;
Đúng
đạo mầu của Phật Thích Ca,
1810.
Cứu sanh chúng gọi là kỳ chót,
Cuộc
biến chuyển không ai thoát lọt,
Kẻ
sống trong thời cuộc nầy đây;
Đều
bị guồng vật chất cuốn quay,
Rồi
quên mất đường ngay nẻo thẳng.
Lòng
mến sự đời ngày thêm nặng,
Ý lo
tu lần vắng nơi tâm;
Vui
một hồi khổ não muôn năm,
Cứ
chịu kiếp luân trầm mãi mãi,
Biết
chừng nào người đồng tu cải,
1820.
Cho cạn đi khổ hải nầy đây;
Không
còn người nào bị họa tai,
Khắp
trần thế sầu mây tan cả.
Ai
cũng được sống đời thong thả,
Nam
Bắc không một kẻ khốn nàn;
Cảnh
nầy chưa hiện đến thế gian,
Người
Phật tử chưa an tâm niệm.
Học
chữ tín cho lòng thâm nhiễm,
Mới
làm nên các chuyện cao xa;
Chớ
thêu thùa sơn phết ngoài da,
1830.
Miệng nói vậy làm ra thì khác.
Một
lần dối muôn lần lừa gạt!
Nói
quen mồm chụp bắt quen tay;
Rán
mà nghe cho kỹ bớ ai!
Không
tin tất không hay thành thật.
Vì
người quá nói năng sai thất,
Nên
giữa nhau đã mất lòng tin;
Tin
nếu không thì lắm bất bình,
Luôn
có sự bất lành xảy đến.
Không
tin nhau làm sao có mến,
1840.
Một phút ngờ đem đến muôn đau;
Khắp
trẻ già đã nghĩ thế nào?
Mà
chẳng chịu tin nhau như một.
Có
thể nói lòng tin là cột,
Cột
nếu không nhà cất sao nên;
Xin
quê nhà nam nữ chớ quên,
Muốn
hòa hảo phải nên chữ tín.
Có
rời rạt rán làm liền dính,
Kết
thành bè để đến kia sông;
Chỉ
nhứt thời vỡ cuộc Tây Đông,
1850.
Khắp Nam Bắc trời long đất lở.
Khá
thương nhau khá lo giúp đỡ,
Vui
cùng chia có khổ cùng cam;
Giữ
một niềm thân hữu thiền lam.
Phật
dạy thế rán làm như thế,
Ngày
lập hội danh vang bốn bể,
Đáng
hiền nhơn xứng kẻ nêu gương;
Mắt
thấy hoa, mũi ngát mùi hương,
Đâu
chẳng có kiết tường vân phủ.
Người
rán thức chớ nên mê ngủ,
1860.
Việc gần bên nào có xa chi;
Tuy
mỏi chơn cũng rán bước đi,
Chớ
chán ngán ngồi lỳ một chỗ.
Người
chịu khổ thì ta cũng khổ,
Khổ
ngày nay mai có sướng vui;
Vui
lâu dài chịu khổ một hồi,
Sự
hơn kém khác thôi muôn bực.
Xin
già trẻ vui lòng chịu cực,
Ngày
hoàn ca là lúc ăn chơi;
Chớ
trách sao lâu lắc cơ Trời,
1870.
Cuộc lọc lựa vô hồi khăn khó.
Hai
quyển sổ cái đen cái đỏ,
Trừ
cấn nhau phước nhỏ tội to;
Việc
kiếp nầy lẫn cả kiếp xưa,
Cân
qua lại cho vừa đâu dễ.
Lúc
nào cũng muốn nuôi dương thế,
Đâu
muốn đem hủy phế cho tiêu;
Đến
khi nào không thể chắt chiu,
Chừng
ấy mới đành tiêu một cuộc.
Kẻ
leo lên còn người lại tuột,
1880.
Đang còn hồi thi cuộc bớ ai;
Cứ lo
tu đừng nệ vắn dài,
Sự
khi tới tới ngay khỏi nói.
Đây
sở dĩ dùng lời kêu gọi,
Là
muốn cho mau tới đấy ư!
Người
xôn xao việc chẳng chần chờ,
Lòng
trời vốn theo người khá nhớ!
Người
muốn phải trời đâu bỏ dở,
Nhiều
người thành tâm sẽ nên mau;
Khắp
xóm làng một niệm như nhau,
1890.
Tất là việc muốn sao được vậy.
Phật
bảo rằng máy huyền không thấy.
Nhưng
nào đâu phải cái không ngơ;
Việc
ngàn xưa hay việc hiện giờ,
Không
thể sót lọt qua một mảy.
Mắt
Thánh chẳng việc chi không thấy,
Tai
thần lời phải quấy đều nghe;
Khuyên
bá gia hãy nhớ kiêng dè,
Làm
chi cũng xét ra tội phước.
Đừng
để bị hùm tha ma rước,
1900.
Rán xứng người đứng trước muôn dân;
Không
được làm đến bậc Phật Thần,
Cũng
rán được làm dân thượng cổ.
Làm
con phải nhớ ơn tông tổ,
Đừng
quên câu báo bổ sanh thành;
Nếu
con hiền sẽ gặp cha lành,
Chớ
để hổ trước tình phụ tử.
Hỡi
đồng đạo trẻ già trong xứ,
Nhớ
lo xong hai chữ hiếu trung;
Nghĩa
cao dầy nguyện đáp đến cùng,
1910.
Lòng son sắt thỉ chung như nhứt.
Dầu
sao cũng ôm gìn đạo đức,
Sống
thác luôn theo Phật đến cùng;
Mặc
cho đời ghen tỵ hành hung,
Người
Phật tử vẫn lòng kiên cố.
Ngày
nào chưa qua nơi Tịnh độ,
Nguyện
không rời khỏi ngõ Phật môn;
Tiếng
chuông lành cứ mãi giục nôn,
Tỉnh
thức khắp chúng dân thế giới.
Đồng
đạo ơi từ đây sắp tới,
1920.
Sẽ đổi thay nhiều lối gay go;
Chữ
hòa bình ai cũng hô to,
Lòng
tư kỷ làm cho biến cuộc.
Trò
chơi khéo nhiều lời trau chuốc,
Để dễ
bề mưu cuộc trá gian;
Miệng
nói hòa lòng chẳng muốn an,
Vì
thế khắp địa hoàn còn khổ.
Chớ
ngó thấy ổn yên vài chỗ,
Mà vội
cho đâu đó thanh bình;
Đường
đạo tâm bỏ lãng không gìn,
1930.
Ngày chung cuộc linh đinh sóng vỗ.
Phật
Ngài có một đêm giông tố,
Hiện
bên màn nói lộ ra rằng;
Con
ơi! Nghe câu chuyện Đường Tăng.
Bị
yêu quái chận ngăn biết mấy.
Biết
bao cuộc đất bằng sóng dậy,
Dễ
làm cho biến cải chơn tâm;
Nhưng
mà lòng Tam Tạng Đường tăng,
Trước
sau vẫn một đàng đi tới.
Nếu
chẳng được một lòng cứng cỏi,
1940.
Thì làm sao thắng nổi yêu ma;
Cảnh
Tây phương Phật cũng khó qua,
Mong
gì gặp Di Đà Phật Tổ.
Ăn
miếng thịt sống ngàn năm thọ,
Lời
yêu tinh lớn nhỏ đồn vang;
Vì
thế nên gặp lắm tai nàn,
Xưa
đã thế nay càng hơn nữa.
Con
hãy rán truông qua nước lửa,
Chớ
cho thua hồi thuở Đường tăng;
Giữ
thân đừng để bị yêu ăn,
1950.
Quyết cho được ngồi thoàn Bát Nhã.
Con
chịu khó đem lời truyền hóa,
Nhắc
nhở cho tất cả đều nghe;
Để
hiểu đời mỏng mẻo tợ the,
Lo tu
niệm cho ra người đạo.
Ngày
chung cuộc được ngồi sen báu,
Xem
Phật Tiên truyền giáo phép mầu;
Rất
gớm ghê khi cuộc đáo đầu,
Khổ
chi sánh mưa dầu nắng lửa.
Việc
đôi ba, còn năm bảy nữa.
1960.
Con rán khuyên lớn nhỏ đừng quên;
Không
Phật Tiên khó thể độ nên,
Sức
người chỉ nằm trên quả đất.
Tài
cán mấy cũng là nhơn vật,
Còn
nằm trong bộ luật tuần hoàn;
Vùng
vẫy sao cho khỏi tử thần,
Đâu
như Phật kim thân bất hoại.
Những
tiến bộ ở trong tai hại,
Càng
dễ làm thế giới tan tành;
Chế
tử nhiều ít kẻ chế sanh,
1970.
Xem đây cũng ngọn ngành được biết.
Tự
tay chúng tréo dây oan nghiệt,
Thò
đầu vào thắt chết lấy thân.
Trong
khắc kỳ hết cựu ra tân,
Con
rán nhớ khuyên dân tỉnh thức.
Lời
của Phật nói ra vừa dứt,
Hóa
hào quang bay mất liền khi;
Để
lại mùi thơm ngát vân vi,
Ta
ngơ ngẩn dường như ngây ngủ.
Lời
của Phật muôn lần hấp thụ,
1980.
Lòng biết ơn khó tỏ sao cùng;
Quyết
noi gương cho vẹn thỉ chung,
Hầu
đáp lại ơn trong muôn một.
Nhiều
lúc Phật bảo đời sắp rốt,
Giục
lòng như lửa đốt muôn vừng;
Muốn
tung bay lên tận chín từng,
Kêu
vang vội khắp dân được tỉnh.
Nơi
hải ngoại không hề lơ lỉnh,
Ngày
như đêm mưu tính không ngưng;
Làm
sao mau cứu được muôn dân,
1990.
Khỏi thiên nạn khỏi luôn nhân nạn.
Ai
cũng biết theo đường chánh đáng,
Bỏ
lợi riêng theo hẳn lợi chung;
Không
một ai có dạ hành hung,
Đều
ăn ở khoan dung đại độ.
Tai
không nghe lời ai thô lỗ,
Mắt
chẳng trông thấy chỗ bại tồi;
Người
thương người như mẹ con côi,
Khắp
Nam Bắc không người thù oán.
Kẻ
thiếu ăn cho ăn bất hạn,
2000.
Người tả tơi giúp đặng ấm lành;
Dạy
cho nhau thông sự học hành,
Chẳng
hề có ai khinh ai cả.
Thương
nhau tợ ruột rà một dạ,
Hiệp
lực nhau hưng hóa nước nhà;
Nào
ruộng đồng đường xá mở ra,
Làm
cho cả quốc gia phồn thạnh.
Ai
cũng được ấm no lành mạnh.
Không
ai còn sống cảnh nghèo nàn;
Ở quê
nhà hãy khá lo toan,
2010.
Cho mọi việc như đang mới nói.
Dù
mai mốt đổi đời thượng cõi,
Nay
cũng không nhịn đói được ư;
Nên
phải cần lo việc sanh cư,
Đúng
bổn phận con người tại thế.
Nếu
người biết cùng nhau tương tế,
Tất
sẽ không tội lệ với nhau;
Dù
tạo tành cảnh vật thế nào,
Cũng
không khiến cho nhau phải khổ.
Sống
hiện tại nên khuyên tại chỗ,
2020.
Không ngoài câu tế độ tử sanh;
Xin
trẻ già quê nội hiểu rành,
Liệu
lấy việc tu hành cho chính.
Bát
chánh đạo là đường nhập Thánh,
Rán
làm theo sẽ đặng siêu phàm;
Việc
hồng trần cũng chớ nên ham,
Ấy là
kẻ biết làm việc Phật.
Đây
nhiều lúc vừa thiu thỉu giấc,
Tai
vừa nghe mấy bực đờn cầm;
Tiếng
thanh tao với điệu bổng trầm,
2030.
Pha lẫn pháp thậm thâm vi diệu.
Có
thơ rằng: “nhàn nhàn liễu liễu,
Đa vô
ngằn còn thiểu vô biên;
Huyền
không còn có cái trên huyền,
Niết
bàn đó và Tiên Phật đó”.
Hỡi
đồng đạo lắng tai nghe rõ,
Bài
thơ vừa nói đó ra sao;
Trong
tiếng đờn lời kệ pha vào,
Mầu
nhiệm kể làm sao cho hết.
Rán
mà tu chớ chờ đến chết;
2040.
Nay không lo thì việc ô hô!
Nằm
trên gò nằm mãi đến khô,
Chết
như thế sao cho người sáng.
Mắt
khi thấy được vầng sao rạng,
Cố
lóc cho ra đặng bờ sông;
Thế
mới là cá biết hóa long,
Kẻ
thiện chí há không xem đấy.
Khá
bước tới chớ nên dừng lại,
Mức
ăn thua đã thấy gần rồi;
Đây
không buông đó chớ bỏ trôi,
2050.
Hẹn nhau gặp tại nơi ước nguyện.
Mọi
việc đã không ngừng biến chuyển,
Sự tu
hiền cũng tiến cho mau;
Da
trời xanh chẳng đổi thật màu;
Trái
tim đỏ trước sau một sắc.
Cùng
nhau rán tu cho quả đắc,
Để
đổi ra cảnh vật tốt lành;
Khiến
cho nhiều thế giới chung quanh,
Được
thông cảm niệm lành lui tới.
Cõi
lành có cõi lành chơi với,
2060.
Nước không ngăn nước nối một dòng;
Chừng
canh tân khắp cõi trần hồng,
Có
Tiên Phật đại đồng lai tựu.
Người
tất cả đều là bạn hữu,
Cảnh
an vui không thiếu vật chi;
Sự
khổ lao của kẻ tu trì,
Được
đền đáp lại khi nầy đấy.
Đâu
phàm Thánh ngày kia sẽ thấy,
Thật
cả hai thế giới khác nhau;
Một
bên thì đầy sự khổ đau,
2070.
Một bên rất dồi dào sung sướng.
Đâu
đáng bỏ còn đâu đáng hưởng,
Không
nói người cũng lượng được ư;
Rán
tu đi sẽ rõ thực hư,
Chừng
ấy việc đúng như lời nói.
Còn
biết bao nhiêu lời Phật gọi,
Lần
lượt đây sẽ nói ra thêm;
Đến
khi nào biển lặng sóng êm,
Đây
mới chịu bút nghiên tạm gác.
Ngày
nào chúng sanh chưa giải thoát,
2080.
Ngọn bút nầy chưa gác được đâu;
Khấn
Phật Ngài luôn chỉ lời mầu,
Cho
đây tỏ rành câu đạo pháp.
Vách
trắng ngà tựa ai bôi sáp,
Đèn
điện soi như nhấp sao giăng;
Nằm
vắt tay lên trán nghĩ rằng:
Không
vì đạo đâu nằm đây nhỉ?
Một
thân với một lòng đạo lý,
Ngày
chí đêm lo nghĩ sự đời;
Tuy
là nay ở chốn xa vời,
2090.
Vẫn đi lại khắp nơi truyền giáo.
Cũng
nhờ mượn lấy câu chánh đạo,
An ủi
khi thảm não xác thân;
Chỗ
bùn lầy lăn lóc chẳng cần,
Nơi
nào cũng để chân đến cả.
Miễn
giúp được người đời sửa dạ,
Xác
phàm nầy còn xá chi đâu;
Dù
chết đi cũng chẳng lo âu,
Huống
là sự khổ lao lăn lóc.
Mắt
chẳng nhắm thường đêm trằn trọc,
2100.
Lòng cứ lo mãi cuộc bể dâu;
Biết
làm sao khắp chúng địa cầu,
Đồng
một ý theo câu Phật giáo.
Để
nhơn loại hết còn đẵm máu,
Sống
an thân thác đáo Phật- Đài;
Cuộc
đổi dời ở một ngày mai,
Không
ai bị nạn tai thê thảm.
Ý
niệm đây Phật Ngài đã cảm,
Nên
có lời khuyên gián như vầy:
Con
ơi! Cây có vạy có ngay,
2110.
Thì người cũng có vầy có khác.
Người
nào cũng có tai có mắt,
Nhưng
không ai một mặt giống nhau;
Nếu
một gương như Phật đồng màu,
Thì
thiên hạ khổ đau đâu có.
Đối
với ai cũng không ghét bỏ,
Ấy là
lòng của kẻ từ bi;
Nhưng
muốn cho người hết mê si,
Trong
nhứt khắc không khi nào được.
Từ
muôn triệu ức qua kiếp trước,
2120.
Vẫn có người tội phước chẳng đồng;
Không
do câu thưởng phạt bất công,
Mà do
nghiệp ở lòng sai khác.
Vì lẽ
ấy có người giải thoát.
Còn
người đang vướng mắ hồng trần;
Thấy
khổ đời con động lòng nhân,
Lòng
ấy với Phật Thần như một.
Nước
mắt chảy thấy đời hãm nhốt,
Ruột
rà đau nghe cuộc nàn tai;
Lòng
từ bi thật đáng kính thay!
2130.
Con nên rán giồi mài thêm nữa.
Nếu
muốn tắt được xong nhà lửa,
Cần
phải lo nước chứa nhiều đầm;
Phải
đủ đầy sức nhẫn nại tâm,
Đạo
mới có thể làm rộng được.
Một
cử động mà nên tội phước,
Đừng
để cho sơ sót điều nào;
Ngọn
gió trần khi nó thổi vào,
Biển
tâm sóng ba đào nổi dậy.
Chớ
khinh dể sự nghe sự thấy,
2140.
Khá gạn lừa cho kỹ kẻo lầm;
Muốn
về cho tới cảnh Lôi Âm,
Con
ơi! Rán trì tâm giới sát.
Lời
Phật tợ nắng nồng gió mát,
Nỗi
buồn đau đã gác hồi nào,
Mỗi
lần nghe tiếng Phật nói vào,
Muôn
việc cõi trần lao đã gội.
Ớ lớn
nhỏ ở trong quê nội,
Rán
cùng đây tiến tới Phật- Đài;
Chưa
toại nguyền chưa chịu dừng tay,
2150.
Xin già trẻ từ đây gắn bó.
Đây
chẳng chút quên tình lớn nhỏ,
Lớn
nhỏ xin chớ bỏ lòng đây;
Dù xa
nhau muôn vạn tháng ngày,
Xin
già trẻ chớ phai đừng lợt.
Mượn
giảng kệ để làm nguôi bớt,
Những
khi nào buồn bực nhớ thương;
Tuy ở
ngoài muôn dặm trùng dương,
Lòng
đây vẫn ở thường bên đó.
Trong
khí trời trong mưa trong gió,
2160.
Lòng đây luôn mượn nó gởi về;
Từ
thị thành cho đến thôn quê,
Lòng
đây vẫn cận kề không sót.
Lòng
muôn núi cũng chui qua lọt,
Lòng
ngàn sông vẫn vượt khỏi ngay;
Cách
bóng hình lòng khó cách thay!
Lòng
đây ước gái trai được biết,
Chữ
ưu ái của lòng siêu việt,
Đã
gieo sâu ở khắp quê hương;
Dù
trải qua muôn cuộc nắng sương,
2170.
Không phai lạt tình thương ấy được.
Thệ
với đời thệ cùng non nước,
Tạo
sao cho nên cuộc thanh bình;
Để
giữa đây cùng khắp nhân sinh,
Cho
thỏa mãn mảnh tình sâu sắc.
Càng
lao lý tay càng nắm chặt,
Bao
khúc quanh cũng dắt cho qua,
Hiệp
lại cho sức mạnh muôn tòa,
Để đủ
sức trừ ma chống quỉ.
Đói
cũng đi dù đau chẳng nghỉ,
2180.
Sức Huỳnh Cân lực sĩ còn thua;
Được
như vầy ai dám hiếp đùa,
Đạt
đến mức ăn thua rất chóng.
Đời
càng ngày càng lần đến mỏng,
Đạo
cũng lo cho chóng mới rồi;
Người
bỏ trôi cơ tạo không trôi
Chớ
biếng nhác không xuôi được việc.
Tu
cho khỏi lâm cơ tận diệt,
Tu
cho lòng rõ việc xưa nay,
Tu
cho thông các việc cõi ngoài,
2190.
Tu cho được phép tài như Phật.
Tu
cho được mình vàng chói rực,
Tu
cho thân ngồi được Tòa Sen;
Tu
cho mình hết sự ố hoen,
Tu
cho chúng được lên Phật cảnh.
Tu
cho đến dân bang phồn thạnh,
Tu
cho người khỏi cảnh đói nghèo;
Tu
chừng nào dân hết nạn eo,
Tu
cho đến hùm beo quì mọp.
Tu
cho xác thân không gầy cóp,
2200.
Tu cho hồn xác hợp Phật Tiên;
Tu
cho toàn dân hóa ra hiền,
Tu cho
giống Rồng Tiên lạc nghiệp.
Tu
cho hết phàm phu tội kiếp,
Tu
cho trần hòa hiệp cõi Tiên;
Tu
chừng nào hết sự đảo điên,
Tu
cho khắp xóm riềng hòa hảo.
Tu
cho đến khi nào đắc đạo,
Tu
cho thay thế tạo mới ưng;
Tu
suốt đời không chút nào ngưng,
2210.
Tu cho khác hơn trần mới được.
Tu
cho đến khi đầy đủ phước,
Tu
cho người trong nước thương nhau;
Tu
cho mình tu khắp đồng bào,
Tu
cho đến khi nào dứt giặc.
Tu
cho Phật hiện thân đến dắt,
Tu
cho thân nồng nặc hương thơm;
Tu
cho dân no đủ áo cơm,
Tu
đến lúc không còn ai khổ.
Tu
hoài mãi tu cho tột chỗ.
2220.
Tu chừng nào Phật Tổ khuyên thôi;
Tu
cho đời hết cuộc luân hồi,
Tu
cho khắp người ngồi sen báu.
Tu
cho ai cũng ngay cũng thảo,
Tu
cho nên chánh đạo mới tu;
Tu
không thua loài sấu hóa cù,
Tu
cho giải ngục tù trần thế.
Tu
cho đúng như lời kinh kệ,
Tu
không ai khinh dể mới tu;
Tu
cho ra thật kẻ hiền nhu,
2230.
Tu cho đến phục thù sáu giặc.
Tu cả
tai và luôn cả mắt;
Miệng
thì chơn lòng rất tinh minh;
Tu
như vầy siêu được hồn linh,
Không
lo sự khổ sanh khổ tử.
Rán
mà nghe cho rành các sự,
Rồi
lo bề Phật tử cho xong;
Ở quê
nhà lớn nhỏ đạo đồng,
Xin
chớ để cho lòng ngơ lãng.
Cơ
tạo hóa muốn cho được hãn.
2240.
Thì rán lo cho đặng bình tâm;
Có
Phật- Đà ở trước đầu nằm,
Ngài
sẽ chỉ huyền thâm cặn kẻ.
Hành
đạo nếu được cho đúng lẽ,
Thì
được lời huyền kệ bên tai;
Khi
được rồi bạc bảy chất đầy,
Lòng
cũng chẳng nhiễm say một mảy.
Của
tạm giả có ngày biến hoại,
Sự
nhiệm mầu còn mãi bất di;
Tạo
của tiền được có lắm khi,
2250.
Lời huyền kệ dễ gì nghe được.
Xin
đồng đạo trẻ già trong nước,
Rán
lo toan cho phước đức nhiều;
Hầu
được nghe lời Phật cao siêu,
Như
trong tối được nêu ngọn đuốc.
Nay
nhằm lúc Phật ra cho thuốc,
Rán
trị cho hết được bịnh mê;
Lần
nầy không vị cũ trở về,
Sau
muôn kiếp khó bề giải khổ.
Việc
biến đổi khắp nơi các chỗ,
2260.
Không phải riêng một xó nào đâu;
Đừng
quên cơ biến chuyển nhiệm mầu,
Lay
động khắp năm châu thế giới.
Người
trông tới mà chưa thấy tới,
Khi
tới nơi tay với không xong;
Kẻ
phàm đâu bì sức hóa công,
Khá
tính trước kẻo không theo kịp,
Máy
nhiệm mầu một khi đã nhíp,
Khó
lấy ra cho kịp bớ ai;
Lo tu
hành trai giới chiều mai,
2270.
Cầu nguyện đến động tai Phật Thánh.
Riêng
mình được cứu ra khổ cảnh,
Cũng
cầu xin bá tánh khỏi nàn;
Khi
mưa dầu có được lọng tàn,
Lúc
nắng lửa được vừng mây phủ.
Có
lưới báu ngăn loài ác thú,
Được
sen nưng khi phủ nước lên;
Trên
biển sâu lại nổi ngọc đền,
Con
hiền đức được yên thân thể,
Phép
Phật bủa khắp nơi trần thế.
2280.
Vì chúng sanh đủ kế cứu an;
Lòng
từ bi hơn mẹ thế gian,
Cứu
sanh chúng không màng lao nhọc.
Ngày
nầy đến cuối ngày lựa lọc,
Không
nơi nào không Phật vãng lai;
Ở quê
nhà lớn nhỏ gái trai,
Rán
cho được Phật Ngài lai đáo,
Chớ
để thẹn con nhà Phật giáo,
Phải
để tên trên bảo liên đài;
Vun
bồi cho hoa nọ được khai,
2290.
Quả vị được đến ngày viên mãn.
Tiếng
Thầy tốt danh trò cũng rạng,
Công
và ơn xong đặng cả hai;
Muôn
thanh nhàn bù lúc đắng cay,
Con
hiền thảo trời dày không bỏ.
Rán
chí tu ớ người lớn nhỏ,
Ngày
vinh quang còn có bao xa;
Chớ
theo tuồng văn vật bê tha,
Hội
nầy để mất qua uổng lắm.
Sổ đỏ
rán được nhiều điểm chấm,
2300.
Bìa đen lo bôi trắng mới nên;
Không
xử rồi khi sấm nổ rền,
Thân
ấy mất hồn thiêng cũng mất.
Cuộc
thưởng phạt lần nầy cùng cực,
Không
lọt qua một vật nào đâu;
Công
thì đầy ban thưởng báu châu,
Tội
thì phạt nhiều câu thảm thiết.
Thành
chánh quả hay là tiêu diệt,
Thời
kỳ nầy thúc kết bớ dân;
Nếu
không y lời lẽ đã phân;
2310.
Thì Tiên Phật đâu cần phải nói.
Lấy
sức mạnh tinh thần chống chỏi,
Rán
vượt cho qua khỏi rừng mê;
Một
lần nầy dứt sự ủ ê,
Muôn
kiếp tới hưởng bề khoái lạc.
Phật
có nói rằng câu giải thoát,
Bằng
đức tin siêu việt phàm phu;
Mong
ra ngoài như kẻ tử tù,
Được
thế chẳng bao lâu đắc đạo.
Xin
trong nước tín đồ Phật giáo,
2320.
Lời nói kia khá bảo cho lòng;
Nay
không rồi mai cũng rán xong,
Bằng
chẳng vậy uổng công tu niệm,
Manh
mối đạo dễ đâu tìm kiếm,
Của
ít là của hiếm rán nghe;
Chớ
khinh thường cũng chớ không dè,
Nắm
cho chắc kẻo mà than tiếc.
Mặc
ai có luận bàn giả thiệt,
Việc
đáng phân cứ quyết nói ra;
Thể
theo lời của đấng Phật- Đà,
2330.
Nhắc nhở khắp gần xa được nhớ.
Thân
xa xứ lời tuy bỡ ngỡ,
Nhưng
tình thương vẫn tỏ khúc nôi;
Khá
nghe giùm bớ khách trần ôi!
Người
còn khổ đây vui sao được.
Không
muốn ai chết trôi theo nước,
Không
muốn ai bị cuộc lửa thiêu;
Không
muốn ai bị nạn ó diều,
Không
muốn kẻ bị yêu tinh bắt.
Vì lẽ
ấy chuông lành thúc nhặt,
2340.
Làm cho dân Nam Bắc tỉnh lòng;
Tu
cứu mình và cứu tổ tông,
Cùng
được dự Hoa Long đại hội.
Rán
cải hối cho tiêu hết tội,
Để
hồn linh siêu rỗi về Tây;
Chớ
lòng say sưa ở cõi này,
Muôn
vật tạm xác thây cũng tạm.
Uổng
công khách trần gian tham lạm,
Ngày
tắt hơi chỉ nắm tay không;
Xét
cho cùng thật quá cuồng ngông,
2350.
Như trẻ nhỏ ra công bắt bóng,
Tỉnh
cho sớm mới là biết sống,
Chớ
đua bơi theo cảnh hồng trần;
Phải
tu mau mới kịp đời gần,
Khá
bồi bổ chữ nhân chữ phước.
Thì
ngày kia mới vinh diệu được,
Và
nạn tai sẽ vượt khỏi qua;
Niệm
Di Đà tất có Di Đà,
Ngài
bao phủ bên nhà lương thiện.
Việc
không có đây đâu đặt chuyện,
2360.
Lời nói ra do tiếng Phật ban;
Vì
thấy gần biến đổi thế gian,
Nên
Phật khắp mười phang ứng ngữ.
Muốn
cho kẻ trần ai lánh dữ,
Nghiệp
tội không thì sự họa không;
Ai
cũng đều ưa uống nước trong,
Thì
Phật cũng ưa lòng nhơn đức.
Cõi
Niết Bàn thơm tho nồng nực,
Do
tâm lành các Phật làm ra;
Kẻ
hung sùng ăn ở xấu xa,
2370.
Đâu có thể sang qua cảnh ấy.
Phật
chỉ thưởng người ăn ở phải,
Không
ban ân kẻ quấy bao giờ;
Khuyên
trẻ già xét rõ kệ cơ,
Tu
cho chính đừng cho lạc đạo.
Nơi
xa ngàn lệ lòng không ráo,
Vì
thương nhau mới bảo cạn lời;
Rán
nghe rồi hành đạo đến nơi,
Để
chung cuộc cùng ngồi một chỗ.
Lòng
dặn lòng dù cho mấy khổ,
2380.
Cũng vẫn vui gắng gổ tu hành;
Mình
thành làm cho khắp người thành,
Đạo
như thế đâu sanh thù oán.
Và
đâu khiến cho ai buồn chán,
Dưới
cùng trên đồng đặng nhứt tâm;
Thật
hành câu vi diệu thậm thâm,
Phật
giáo dẫu muôn năm Phật giáo.
Chữ
nhứt thiết vi huyền vi đạo,
Câu
vạn ban tất ảo tất minh;
Đốt
sáng lên được ngọn chơn linh,
2390.
Là phần việc của mình khá liệu.
Đường
về Phật trong người có khiếu,
Rán
mà soi cho liễu bớ ai;
Cuộc
xoay vần thật rất mau thay,
Xin
ai chớ đợi ngày xuống lỗ,
Phật
có, tất có ngày Phật độ,
Lo
làm sao cho có Phật về;
Đừng
ngày nào đạo hạnh trễ bê,
Phải
hăng hái không hề biết mỏi.
Vậy
mới được gặp người thượng cõi,
2400.
Ngày hội đồng được gọi ngay tên;
Xin
bá gia bá tánh đừng quên,
Người
nào được gọi tên là Thánh.
Há
không mau trau tria đạo hạnh,
Để
được nên quả Thánh như người;
Cuộc
thi nầy nếu để rớt rồi,
Hồn
xác bị tiêu thôi hết kể.
Rán
nghe đây nhắc lời huyền kệ,
Và từ
nay còn kể thêm nhiều;
Kể
hết lời của Phật réo kêu,
2410.
Cho bá tánh rõ điều huyền bí.
Có
một hôm vừa vào phòng nghỉ,
Liền
thoảng nghe gió nhẹ phất qua;
Tức
khắc nguyên dung đức Phật- Đà,
Hiện
trước mặt như là bức tượng.
Rằng
con ơi! Cùng Thầy chung hưởng,
Câu
huyền sâu vô lượng vô biên;
Lẽ
đạo mầu có thật có quyền,
Do
sanh chúng tùy duyên hóa độ.
Sở dĩ
Phật lắm lời dạy dỗ,
2420.
Mở đường mây cho trẻ qua truông;
Cuộc
thế gian nay quá rối cuồn,
Không
lời Phật khó phương giải cứu.
Phép
của Phật không tân không cựu,
Nhưng
tùy thời có hữu có vô;
Dạy
chúng sanh niệm chữ Nam Mô,
Ấy là
muốn hiệp cơ giáo độ,
Duyên
mỏng khó tự thân thoát khổ,
Nhờ
Di Đà cứu độ cho mau;
Phép
tu nầy thích hợp dường bao,
2430.
Không tu biết nói sao cho được.
Vừa
niệm Phật mà vừa làm phước,
Khác
nào như xuôi nước thuận buồm;
Sự
thành công sẽ chỉ một hôm,
Liên
trì sẽ hoa thơm nảy nở.
Con
ơi! Lời Phật khuyên rán nhớ,
Nhắc
cho người chưa rõ thật hư;
Để
nhớ ra hoặc biết lòng từ,
Lòng
Phật chẳng giống như thế tục.
Đâu
là trong và đâu là đục,
2440.
Nẻo thiên đường địa ngục biết rành;
Vạch
đường chơn đến tận mây xanh,
Không
như chúng lanh quanh trần thế,
Con
khá lọc lấy lời Phật kệ,
Lập
thành câu chỉ vẽ cho dân;
Ngày
giờ nầy chẳng chịu lập thân,
Sau
muôn kiếp khó mong hưng phận.
Tu có
được Phật gần chỉ dẫn,
Mà
chẳng tu là muốn ra ma;
Đừng
cho rằng không có Phật ra,
2450.
Phật đã hiện đâu mà chẳng có!
Các
tật xấu hoàn toàn dứt bỏ,
Lòng
sạch trong không có bợn nhơ;
Thì
chỉ trong giây khắc phút giờ,
Sẽ
được thấy mật cơ của Phật,
Nếu
cho đây nói là sự thật,
Gắng
làm theo được chắc không sai;
Chớ
ngồi lỳ trông tháng trông ngày,
Trông
mà chẳng giồi mài đạo lý.
Việc
khi đến làm mồi ma quỉ,
2460.
Công đức chi để phỉ ước ao;
Lòng
ước mong với trí giồi trau,
Phải
cho được bằng nhau mới toại.
Muốn
bố thí không ra của cải,
Thì
phước đâu đem lại cho mình;
Sãi
muốn nên mà chẳng tụng kinh,
Tất
chẳng phải là danh ông sãi.
Muốn
thành đạo phải trì luật giái,
Chịu
khó khăn cả thảy mọi điều;
Các
vọng tâm cần phải trừ tiêu,
2470.
Lòng luôn được một màu thanh tịnh.
Chữ
nhân thiện vang trong bá tánh,
Vẻ
hiền hòa cảm đến thập phương;
Đạo
diệu mầu luôn được treo gương,
Người
tu Phật phải thường như thế.
Đọc
từ hàng các bài kinh kệ,
Lấy
đó đo tâm thể của mình;
Ngày
giờ nào cũng chặt lòng tin,
Không
thành đạo ta đền muôn kiếp.
Có
một hôm Phật Ngài dạy tiếp,
2480.
Rằng con ơi! Chúng nghiệp sâu dầy;
Nếu
lãng quên giới luật một ngày,
Cũng
đủ khiến dễ quay đường tội.
Vì lẽ
ấy bất kỳ sớm tối,
Luôn
ôm gìn luật giới chớ quên;
Khi
lục thông chừng được đạt nên,
Ngày
ấy mới gọi rằng là vững.
Mầu
nhiệm thay Phật Ngài giáo huấn,
Không
lời nào chẳng đúng lý chơn;
Khắp
trẻ già lớn nhỏ xa gần,
2490.
Nếu muốn được thành chơn Thánh quả.
Lòng
rán như sen kia một đóa,
Trong
bẫy lầy chẳng có tanh hôi;
Tất
ngày gần đây được cao ngôi.
Cùng
chư Phật đồng ngồi sen báu.
Chớ
quên câu " hòa hảo liên dây";
Vì
thương nhau mới viết quyển này,
Để
đồng đạo gái trai nhớ lại.
Đây
mặc dầu nương thân hải ngoại,
2500.
Tâm hồn luôn ở tại quê nhà;
Xin
trẻ già đừng tưởng cách xa,
Mà
nên tưởng như là bên cạnh.
Khi
máy tạo chuyển xoay thuận cảnh,
Đây
sẽ cùng bá tánh gặp nhau;
Bấy
nhiêu lời khuyên nhắc trước sau,
2506.
Xin ngừng bút chúc nhau an mạnh.
Ngày
14-11-1959
Ghi
Chú:
(1) ‘hối
quá’(Hán Việt): hối lỗi.
(2)‘dức’(từ
cũ): than vãn, tâm sự.
XEM QUYỂN 1 LỜI VÀNG TRONG MỘNG - THANH SĨ
XEM QUYỂN 2 VẠN NIÊN HUYNH ĐỆ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 3 RẰM THÁNG MƯỜI - THANH SĨ
XEM QUYỂN 4 ĐÂU LÀ PHÀM THÁNH - THANH SĨ
XEM QUYỂN 5 TIẾNG NÓI TRONG HOA SEN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 6 HỠI QUÊ NHÀ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 7 ĐÃ CHẾT MÀ SỐNG - THANH SĨ
XEM QUYỂN 8 TÔI KHÔNG QUÊN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 9 ÁNH SÁNG TỪ BI - THANH SĨ
XEM QUYỂN 10 ĐƯỜNG GIẢI THOÁT - THANH SĨ
XEM QUYỂN 11 THẦN CƠ THẬT LUẬN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 12 CON THUYỀN ĐẠI ĐẠO - THANH SĨ
XEM QUYỂN 13 ĐỜI MẠT PHÁP - THANH SĨ
XEM QUYỂN 14 LÀ PHẬT TỬ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 15 TÌNH ĐẠO PHẬT - THANH SĨ
XEM QUYỂN 16 ĐẾN LIÊN HOA - THANH SĨ
XEM ĐOẢN KHÚC: TÔI CÒN ĐÂY MÀ - THANH SĨ
Đăng nhận xét