DownLoad Hiển Đạo Phần 1 PDF
DownLoad Hiển Đạo Phần 2 PDF
DownLoad Hiển Đạo Phần 3 PDF
XEM QUYỂN 1 LỜI VÀNG TRONG MỘNG - THANH SĨ
XEM QUYỂN 2 VẠN NIÊN HUYNH ĐỆ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 3 RẰM THÁNG MƯỜI - THANH SĨ
XEM QUYỂN 4 ĐÂU LÀ PHÀM THÁNH - THANH SĨ
XEM QUYỂN 5 TIẾNG NÓI TRONG HOA SEN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 6 HỠI QUÊ NHÀ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 7 ĐÃ CHẾT MÀ SỐNG - THANH SĨ
XEM QUYỂN 8 TÔI KHÔNG QUÊN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 9 ÁNH SÁNG TỪ BI - THANH SĨ
XEM QUYỂN 10 ĐƯỜNG GIẢI THOÁT - THANH SĨ
XEM QUYỂN 11 THẦN CƠ THẬT LUẬN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 12 CON THUYỀN ĐẠI ĐẠO - THANH SĨ
XEM QUYỂN 13 ĐỜI MẠT PHÁP - THANH SĨ
XEM QUYỂN 14 LÀ PHẬT TỬ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 15 TÌNH ĐẠO PHẬT - THANH SĨ
XEM QUYỂN 16 ĐẾN LIÊN HOA - THANH SĨ
XEM ĐOẢN KHÚC: TÔI CÒN ĐÂY MÀ - THANH SĨ
TÔI KHÔNG QUÊN - THANH SĨ
****
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Năm
năm dư đã trải qua,
Lòng
thương nhau vẫn mặn mà lòng thương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khổ
lao dù mấy cũng là,
8. Việc
tu khuyên cứ rán mà lo tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xem
nhau như thể ruột rà,
Khi ai
chạm đến thì là biết đau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đạo mầu
lòng vẫn thiết tha,
16. Dù
cho thế cuộc dần dà bao lâu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trên đầu
có Phật xem qua,
Hiền
lương sẽ được gặp nhà hiền lương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc
buồn khi có gặp ra,
24.
Cùng nhau chia sớt cho qua nỗi buồn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thương
nhau như thể một cha,
Cắn
hai hột muối chia ra cũng đành.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Hãy
tin chắc lấy lòng ta,
32. Chớ
tin theo lối truyền ngoa của đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Từ tôi
xa cách quê nhà,
Phong
trần dày dạn ai mà biết cho.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vì
tình thương khắp chư gia,
40. Mỗi
đêm tôi mỗi chan hòa hột châu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chừng
nào thế giới bình hòa,
Mới là
ngon bữa mới là ngủ yên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Địa cầu
cũng sống như ta,
48. Một
khi tuổi nó đã già thì tan.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lòng
tôi lòng của trẻ già,
Đôi
lòng như một mới là đồng môn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Thân
đang sống cảnh phồn hoa,
56.
Nhưng lòng vắng ngắt như là rừng sâu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mảnh
gương chủ nghĩa hảo hòa,
Lúc
nào cũng được nêu ra khắp cùng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ngày
đêm luống nhớ quê nhà,
64.
Đau như ai cắt ruột rà từ manh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bụi trần
tấp nập ngày qua,
Ngọc
thời vẫn ngọc khó ra bùn lầy.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thân
tuy cách trở san hà,
72.
Nhưng lòng vẫn được thông qua mỗi ngày.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhiều
đêm về viếng quê nhà,
Thức
ra nước mắt đượm đà gối chăn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Từ
ngày rời khỏi quê nhà,
80. Lệ
rơi đọng lại như là biển sông.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
còn cảm động lòng ta,
Huống
là người ở quê nhà chẳng thương.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Kệ
kinh xin chớ bỏ qua,
88.
Rán xem cho được hiểu ra lý mầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tu
hành cho vẹn nết na,
Để không
hổ phận con nhà biết tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Luật
nghi là cái nền nhà,
96. Phải
nên gìn giữ chớ xa ngày nào.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc
mình nếu chẳng tốt ra,
Thì
không sửa được xấu xa của người.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khi
nào việc quấy nghĩ ra,
104.
Hãy nên biết sợ để mà chừa ngay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xử
không xong được việc nhà,
Tất
nhiên việc nước cũng là không xong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đã
sanh ra phận người ta,
112.
Ít nhiều gì cũng phải là nên danh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rán
noi gương tốt ông cha,
Để cho
con cháu nhớ ra sau này.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sống
cho đáng mặt người ta,
120.
Chớ đừng sống lối quỉ ma phá đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thọ ân
thì phải nhớ ra,
Chớ đừng
quẹt mỏ như gà không nên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bầu trời
tuy rộng bao la,
128. Gặp
ngày nạn ách thấy ra hẹp hòi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Người
ta ai cũng người ta,
Nhưng
mà lòng dạ ai mà giống ai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rán lo
cho được thuận hòa,
136.
Đem đời buồn thảm đổi ra vui mừng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đêm nằm
xin nhớ nghĩ ra,
Biết
hòa là phúc không hòa thì nguy.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sa lầy
khó rút chơn ra,
144.
Rán theo đường chánh đường tà đừng theo.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hội
này Tiên Phật lọc ra,
Nếu
sai phương hướng thì là hết trông.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đèn
không để gió lọt qua,
152.
Thì đèn vẫn được sáng loà suốt đêm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trong
bùn vẫn giữ mùi hoa,
Tuy
nơi thế tục nhưng mà Thần Tiên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Người
ta đổi lại Tiên gia,
160. Dễ
dàng cũng thể như là trở tay.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Giác
là Phật mê là ma,
Tự
mình xét lấy thì là hiểu ngay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Dơ rồi
biết rửa sạch ra,
168. Tội
mà biết hối thì là tội tiêu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lấy
lòng Phật thắng lòng ma,
Ngày
nào cũng thế sen tòa được lên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ghét
thương rất khó thay là!
176.
Xét cho phải chỗ để mà ghét thương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vui buồn
trong dạ người ta,
Thường
do ngoại cảnh sanh ra phần nhiều.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lấy lời
của Phật dạy ra,
184. Để
đo việc thế thì là không sai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hớ
hênh một chút sát-na,
Đủ làm
khổ não người ta suốt đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Biết đem
tâm trí dùng ra,
192.
Người không thể trở nên là hùm lang.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhớ
câu Phật vốn là ta,
Cho
nên người mới nghĩ ra, Phật tường.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thương
người như thể thương ta,
200.
Thì lòng oán hận sẽ là không ngơ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trong
lòng biết niệm Di Đà,
Thì điều
nhơn ái cũng là biết luôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tu
xương chớ có tu da,
208.
Rán làm xin chớ ngồi mà nói không.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có nói ra,
Rằng
con ơi! Đạo ngoài da không thành.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lòng thành
hơn giá ngọc ngà,
216.
Phật Tiên nên được nhờ ta lòng thành.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tuy
tôi xa cách trẻ già,
Nhờ
lòng thành có mới là cảm thông.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
Trời Ngài chẳng bỏ ta,
224. Nếu
ta lòng chẳng để xa Phật Trời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đau
chơn miệng mới hả ra,
Chừng
khi có nạn thì là mới tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thấy
mây thì dọn vào nhà,
232 Đừng
chờ mưa xuống mới ra khuân đồ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chớ
nghi lời Phật mách ra,
Việc
nào Phật nói sẽ là có ngay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rán tu
chớ có bàn ra,
240.
Cơ Trời sớm muộn cũng là tới nơi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chấp
tay vào ngực của ta,
Ngó
ngay chót mũi Di-Đà niệm luôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Thích
Ca chủ cõi Ta bà
248.
Nhưng lần này đức Di-Đà độ hơn
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Từ bi
rộng lớn hải hà,
Nhưng
không cứu được người ta hung sùng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nắm
tay nhau chớ rời ra,
256. Đỡ
nhau khi té để mà tiến lên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xác
tôi còn ở đây mà,
Những
lời thề với trẻ già đâu quên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Dòng
châu lai láng ngày qua,
264.
Vì thương đồng đạo trẻ già chờ trông.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mỗi
khi người ở nước nhà,
Nhớ
tôi tôi thấy ruột rà nhói đau.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm có tiếng ông già,
272. Bảo
rằng lắm kẻ quê nhà nhớ con.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mối
tình đã thấm xương da,
Dù đi
đâu cũng vẫn là nhớ luôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cơ Trời
khéo thử người ta
280.
Chia tay đôi ngả để mà xem sao?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đôi
đàng cùng được nhớ ra,
Ân
tình ấy sẽ hơn là vàng cân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rất
mong đồng đạo quê nhà,
288.
Thương giùm kẻ sống ngàn xa một mình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Nhớ
nhau rán niệm Di-Đà,
Cầu xin
Phật ở chín tòa độ nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhớ
nhau trong việc Phật gia
296.
Chớ không nhớ cửa nhớ nhà thế gian
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tim
tôi luôn thấy xót xa,
Từ lâu
rồi cũng vẫn là đau tim.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mỗi
khi tôi nước mắt ra,
304.
Bên tai có tiếng bảo là không nên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Anh em
lớn nhỏ quê nhà,
Cũng
nên bóp bụng cho qua vận thời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chớ
quên lời Phật dạy ta,
312.
Cá không ăn muối thì là cá ươn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thấy
lòng hơn thấy người ta,
Răn mình
chưa được chớ la việc người.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mặt trời
gần mọc sáng ra,
320.
Giấc mê chưa tỉnh vẫn là thường khi;
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Nụ
sanh thì chắc có hoa,
Sao
không lo tới lại là muốn ngơ;
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc
riêng không mấy thiết tha,
328.
Việc chung lòng dạ đầy đà ước mong;
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhiều
khi nước mắt cứ ra,
Cũng
vì lòng quá lo xa cho đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sơn đầu
tiếng một Tiên gia,
336. Rằng
sanh mà tử, tử mà còn sanh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trẻ
không thì chẳng có già,
Đã già
thì chết ấy là xưa nay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tuần
huờn hãy nhớ nghĩ ra,
344.
Việc không lo sớm muộn là không xong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Đồi
cao mấy cũng leo qua,
Mức
chưa đạt tới thì là còn đi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Giàu
sang như Sĩ Đạt Ta,
352.
Ngài còn chịu khổ để mà lo tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bình
thời còn học Thích Ca,
Huống
cơn điên đảo sao mà không tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lành
phước đến, dữ họa ra,
360.
Hãy nên xét kỹ để mà tùng lương.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thì giờ
chớ bỏ trôi qua,
Nắm
tay nhau lại tạo ra phước điền.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đi cho
đến hội Long hoa,
368.
Bao nhiêu công khó sẽ là đền cho.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đường
dài sức ngựa hiểu ra,
Việc
lâu biết dạ người ta thế nào.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trồng
hoa phải hái được hoa,
376. Tu
không đắc đạo thì là không tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thói
hư tật xấu chừa ra,
Tu cho
chánh đạo mới là thấy linh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chớ đừng
mượn lớp áo dà,
384. Lừa
người mộ đạo ấy là bất lương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vì nhiều
quái vật sắp ra,
Cho
nên Tiên Phật mới là kêu tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Diệu
huyền sẵn có nơi ta,
392.
Bình tâm phản chiếu tất là thấy ngay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Quyết
tâm theo chánh bỏ tà,
Dù ai
quyến rũ cũng là không theo.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ném quăng
các vật Ta bà,
400.
Leo thuyền Bát Nhã về mà Tây phương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Dứt
xong ý nghĩ vạy tà,
Rồi
đây trí tuệ sẽ là phát sanh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Ngục
trần mau phá tung ra,
408.
Ngoài trời có các Tiên gia đứng chờ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
đem chìa khóa cho ta,
Mau
tay mở ngục Ta bà trốn đi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Muỗi
mòng cắn rứt ngày qua,
416.
Sướng vui chi chẳng lánh xa cõi trần?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cùng
tôi kết chặt lần ba,
Làm
sao thấy Phật Di-Đà mới ưng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
đây xin rán nhớ ra,
424. Để
cho hôm sớm được hòa đôi tim.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trong
như ngọc trắng như ngà,
Bao
năm dày dạn vẫn là kiên trinh.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phấn
son tô điểm ngày qua,
432.
Nhưng không ăn thấm lấy da của mình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ta bà
chẳng vướng Ta bà,
Đông
Kinh mà vẫn ở nhà Việt Nam.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nơi
nào đây cũng vào ra,
440.
Trong nhà ngoài lộ gió là gió thôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lúc
nào cũng vẫn thiết tha,
Đem bầu
tâm sự trút ra cho đời.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Không
đầu rắn khó bò ra,
448. Không
thầy, trò cũng như là mù đui.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nắm
tay nhau lại mới là,
Để gìn
sự nghiệp công cha lưu truyền.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Dù sao
cũng cứ hảo hòa,
456. Từ
trên chí dưới rán mà nhứt tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bất
lành nhất định chừa ra,
Người
này không được nhờ mà người kia.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phải
nên thương khắp người ta,
464. Lỗi
lầm biết nhận thì tha thứ liền.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Làm
sao đẹp tợ như hoa,
Ai xem
cũng mến ai nghe cũng gần.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chánh
chơn cứ mãi làm ra,
472.
Thì đâu đến đỗi người ta nhạo cười.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trách
mình chớ trách người ta.
Nếu
mình không xấu thì là ai chê.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chắp
tay nhứt niệm Di-Đà,
480. Lỗi
người trăm chuyện lòng ta một lòng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Từ sân
ngựa đã chạy ra,
Ăn
thua đến mức mới là định phân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
luôn đau đớn ruột rà,
488.
Vì câu bĩ thới nước nhà chưa xuôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chết đi
không muốn đợi già,
Nhưng
vì nợ nước tình nhà còn đây.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tình
trên nợ nước tình nhà,
496.
Là tình nhơn loại tôi đà nặng mang.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Loài
người chưa được bình hòa,
Xác
tôi dù bỏ hồn mà chưa đi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi từng
nguyện với Phật đà,
504. Lời
tôi ai được nghe ra đều hiền.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Xưa
nay tôi đã nhớ ra,
Kiếp
nào tôi cũng vẫn là sầu dân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thương
tôi thì rán hiền hòa,
512. Để
cho tôi bớt ruột rà đớn đau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Con
trong lòng mẹ đẻ ra,
Liên
quan xác thịt còn là hồn linh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thọ ân
thì phải đáp qua,
520.
Lo tròn chữ hiếu mới là đáng con.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
đang buồn tủi lắm mà,
Vì
tình chưa vẹn nghĩa là cũng chưa.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi từng
khuyên nhủ mẹ già,
528.
Nên đem tôi để hiến mà cho dân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xác
tôi nếu phải nghiền ra,
Cứu đời
khỏi bịnh cũng là chịu ngay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Dám
đâu sánh với Thích Ca,
536.
Nhưng không để thẹn lời ra của Ngài.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Ăn sâu
quan niệm lợi tha,
Đời
tôi chỉ biết có nhà nhơn dân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chính
tôi tôi thật đây mà,
544.
Cái tôi của khắp người ta xa gần.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Còn
người hung ác sanh ra,
Còn
tôi sanh sống để mà khuyên can.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nắng
mưa núi chẳng khờn da,
552.
Khổ lao tôi cũng vẫn là người tôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thi
gan với cuộc phong ba,
Quyết
đưa đón khách đến nhà Từ bi
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tay
tôi tay của trẻ già,
560. Dù
xa đôi nẻo cũng là nắm luôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Anh em
chỉ mới rát da,
Bên
này tôi đã ruột rà thấy đau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nói cười
gượng gạo cho qua,
568.
Trong lòng luống những xót xa lo buồn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhìn
tôi chỉ thấy ngoài da,
Mấy ai
soi thấu ruột rà của tôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mỗi
ngày ước gặp trẻ già,
576. Để
cho mắt đó thấy ra xác này.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tay vừa
cầm bút viết ra,
Mắt vừa
luỵ nhỏ như là mưa rơi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rán tu
cho nghiệp nhẹ ra,
584. Để
cùng tôi có về nhà Phật Tiên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mảnh
gương trước bụi hằng hà,
Gương
trong sau trước vẫn là gương trong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đừng
cho chúng quỉ lôi ra,
592.
Khá ôm cho chặt cột nhà Từ bi .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Làm
cho trí huệ sanh ra,
Muốn
sanh trí huệ phải là lặng tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chừng
tôi trở lại quê nhà,
600.
Nhớ đem trí huệ làm trà cho tôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Không
ham châu báu ngọc ngà,
Tôi
ham được có con nhà hiền lương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
không hề có bất hòa,
608.
Xin người quê nội rán mà hảo tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
còn thương mến trẻ già,
Trẻ
già cũng rán nhớ mà thương tôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đôi đàng
nước mắt đồng ra,
616.
Bao nhiêu chướng ngại cũng là đẩy trôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Gần
đây tôi sẽ về mà,
Mặt
nhìn thấy mặt thì là nguôi ngoai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Biển
non chớn chở bao la,
624.
Chỉ trong gang tấc thì là gặp nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Gặp
nhau để gỡ rối nhà,
Chớ
không phải gặp để mà ăn chơi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tu đi
tu ruột tu da,
632.
Tu cho loạn lạc đổi ra thái bình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nếu
không trên hảo dưới hòa,
Tôi
còn gởi xác phương xa chưa về.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Không
vì trốn nợ đi ra,
640.
Mà vì trả nợ mới là xuất dương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Không
làm lợi ích người ta,
Tôi thề
không sống Ta bà này đâu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Khi
chân tôi bước đi ra,
648. Đạp
bằng được dốc mới là ưng tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa,
Đau
lòng tôi mới nói ra,
Thiêng
liêng sứ mạng vẫn là thiêng liêng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ngọc
ngà là vẫn ngọc ngà,
656.
Dù người đem nó làm ra món gì.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xác
này dù có bỏ ra,
Cũng
chưa phải bỏ hồn nhà Từ bi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chết cây
đem hột gieo ra,
664.
Cây này lớn cũng như là cây kia.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đừng
buồn đèn bị gió qua,
Tắt rồi
đốt lại sẽ là cháy lên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Hiện
tôi đang khóc đây mà,
672.
Khóc thầy xa tớ như gà mồ côi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rượu nồng
nhiều lúc mượn ra,
Cho
ngơi nỗi thảm cho hòa trời đông.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm nghe tiếng Phật đà,
680. Rằng
con ơi mọi nỗi nhà tạm nguôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Làm
sao có thể nguôi qua,
Ở
trong xương tủy việc nhà đã thâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Gỡ
xong chuyện rối nước nhà,
688. Bịnh
tôi mới được giảm ra ít nhiều.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Độ này
thời tiết bất hòa,
Tôi
đang nằm bịnh tại nhà ở đây.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
mình lăn lóc thở ra,
696. Tạo
công khéo thử chi mà chua cay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bên hè
tiếng dế kêu la,
Như
than giùm kẻ đàng xa một mình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khối
tình ôm nặng ngày qua,
704.
Nước non ôi có biết mà hay không?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Không
riêng tình của một nhà,
Mà
tình chung của người ta muôn đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lòng
tôi van vái ngày qua,
712.
Phật ơi xin cứu người ta khổ nàn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Anh em
có thấu chẳng là?
Riêng thân
này chẳng nệ hà với ai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trời
không riêng phủ mình ta,
720.
Che cùng vạn vật dù là ở đâu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hiện
giờ cũng đã canh ba,
Lưng
chưa dính chiếu cũng là vì nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mỗi
ngày thường bước chân ra,
728.
Dù thân đang bịnh cũng là cứ đi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
đang buồn tủi lắm mà !
Buồn đời
chưa tỉnh tủi nhà chưa xuôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cùng
tôi chớ để rời ra,
736.
Giúp tôi cho bớt xót xa tủi buồn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
không khóc lúc mất cha,
Mà tôi
khóc việc người ta đã nhiều.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm có tiếng Phật đà,
744. Rằng
con ơi bớt chan hòa hột châu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Càng đi
càng thấy tới ra,
Dù cho
đường có cách xa bao ngàn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chờ
tôi chớ vội ngơ ra,
752. Để
cùng tôi đến Long Hoa một kỳ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một khi
đốt nén hương ra,
Đừng
quên hương ấy bay xa khắp cùng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thôn
hương lớn nhỏ trẻ già,
760. Đồng
lòng cầu nguyện Phật đà động tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vái thầm
trong bụng của ta,
Thần
Tiên nghe cũng như là sấm vang.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nghèo
nàn lăn lóc cho qua,
768.
Đường tu nhớ giữ như là khi xưa.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhà
nghèo con thảo biết ra,
Nước
loàn mới rõ ai là lòng trung.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sảy
sàng chịu đựng năm ba,
776.
Được nên gạo cội phải là trầy vi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Công
dày được quả lớn ra.
Chớ buồn
tốn của hay là tốn công.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lần
này thi chẳng đâu ra,
784. Hết
rồi cái kiếp người ta đương đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc
chi khi muốn làm ra,
Nên
suy nghĩ kỹ kẻo mà lầm sai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chớ
cho tội lỗi phạm ra,
792.
Phạm rồi sửa được nhưng mà khó khăn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lời
sai chết chẳng nói ra,
Việc
sai lợi mấy cũng là từ nan.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhiều
khi một tiếng nói ra,
800. Đầu
rơi khỏi cổ cửa nhà tan hoang.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vô
tình một việc làm ra,
Hại
lây muôn mạng vẫn là thường khi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sớm
chiều dặn lấy lòng ta,
808.
Việc chi cũng phải xét ra mới làm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trồng
hoa là để hái hoa,
Tu
hành là để nên nhà Phật Tiên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có bảo ra,
816.
Con ơi tu chẳng thành là đừng tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Những
lời khuyên nhủ trẻ già,
Không
riêng tôi nói mà là Phật ban.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đường
chơn khi nhận thấy ra,
824. Rán
đi cho tột dù là gai chông.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Biển
tâm để nó đục ra,
Cá dù
có lội cũng là khó trông.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nếu
không khổ kiếp người ta,
832.
Ai đâu cần bảo ai mà tu thân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Còn
nhiều nạn ách xảy ra,
Cho
nên mới khuyến người ta làm hiền.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đáo đầu
sự thế khít nhà,
840.
Không tu chừng đến việc là khó tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Giảng
kinh không để ngâm nga,
Để xem
cho hiểu đặng mà hồi tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đau lòng
tôi biết bao là,
848.
Giảng xem nhiều kẻ hiểu ra ít người .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Giới
răn cứ mãi bỏ ra,
Xưng
mình Phật giáo thì là ai tin.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Rán lo
gìn đạo Thích Ca.
856.
Giúp tôi bớt thảm khi ra xứ người .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nước mềm
nhiều giọt rơi ra,
Đá dù
cứng mấy cũng là mòn hao.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bận
tâm chi các việc tà,
864.
Nay cười mai khóc há là không kiêng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tại
sao Phật có Liên Hoa?
Vì
lòng của Phật chẳng sa đắm trần.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Muốn
cho đổi kiếp người ta.
872.
Việc chi của thế cũng là xem không.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc
nào nhơn ái hiền hòa,
Khi
nghe thấy đến thì là làm ngay.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Quanh
mình đầy lũ yêu ma,
880.
Lãng tâm một chút thì là bị xô.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trong
lòng khi nổi phong ba,
Định
tâm vương Phật niệm ra để trừ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tự
mình không đủ sức ra,
888.
Mượn câu niệm Phật để mà thêm oai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Gần rồi
ớ khắp người ta,
Rán leo
chút nữa thấy ra sơn đầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
không chọn lựa tài gia,
896.
Chỉ tìm những kẻ nào là thật tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Dù cho
lỗi lạc tài ba,
Cũng
trong máy tạo để mà chịu xây.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Oai
hùng trên khắp người ta,
904.
Nhưng chưa phải thắng được ma trong lòng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phải oai
hai mặt mới là,
Thắng
ngoài rồi cũng thắng mà được trong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khi
thân tự chủ được là,
912.
Trên đường tu niệm đã qua chín phần.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc đời
tập nhiễm hằng hà,
Cho
nên việc đạo khó mà nhớ dai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khó tu
tu được thành ra,
920.
Liên hoa cửu phẩm sẽ là phẩm cao.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thôn
lân nam nữ trẻ già,
Biết đời
đã mỏng thì là rán tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ngày
nào cũng vẫn khuyến ca.
928. Bởi
vì cuộc thế cận ra mỗi giờ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Càng
nhiều khói lửa can qua.
Càng
không nên ở xấu xa với người.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cũng
vì tận thế mà ra,
936.
Nhãn tiền quả báo người ta đời này.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc
không đáng mấy cũng là,
Nếu điều
bất thiện thì xa chớ làm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi ngồi
đặt bút viết ra,
944.
Bao nhiêu tâm trí để mà vào đây.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đọc
đây sẽ rõ lòng ta,
Tuy xa
mà vẫn không xa chút nào.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khi
nào lòng muốn ngơi ra,
952.
Hãy mau đọc giảng sẽ là vững tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Buồn
riêng tôi có xảy ra,
Nhớ
ngay đồng đạo quê nhà thì nguôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có bảo ra,
960. Sầu
chung hơn việc riêng ta âu sầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vui
chi cái kiếp người ta,
Đeo
mang này nọ rồi là bỏ đi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
đài nếu được xem ra,
968.
Cõi trần sẽ chẳng còn sa đắm vào.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nếu
tin lời Phật dạy ra,
Việc
chi ở thế cũng là chẳng ham.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
Tiên vô số hằng hà,
976. Xưa
nay đâu phải chỉ là một ông.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trong
tòa cửu phẩm Liên Hoa
Tu cho
tên được ghi mà nơi đây.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Duyên xưa
nay mới gặp ra,
984.
Không tu duyên ấy sẽ là vô duyên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Há
không nhớ lại rừng già,
Ở
trong lồng mãi còn ra giống gì.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chớ
nên tưởng ngục là nhà,
992.
Thật nhà thì chẳng phải là vậy đâu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tâm trần
rán gội cho ra,
Vô
minh khi hết thì là thấy minh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bổn
tâm khi được thấy ra,
1000.
Phật đâu cũng thấy lựa là thế gian.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vì còn
tưởng nghĩ việc ta,
Cho
nên niệm Phật nhiều mà không linh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nên hư
đều tự mình ra,
1008.
Siêu là nhờ ngộ đọa là vì mê.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vừa lo
bổn phận người ta,
Vừa
trau đạo hạnh cho hòa cả hai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phận người
cư sĩ tại gia,
1016.
Vừa là quốc sĩ vừa là Phật nhi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sống
riêng là sống thiết tha,
Sống
chung là sống an hòa vui tươi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Thương
người như thể thương ta,
1024.
Nếu ai cũng được thế là bình yên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sống
trong thời đại hào hoa,
Nếu
thêm có đạo đức là quí thay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rất
mong khắp cả người ta,
1032.
Đặt tình bác ái trong tòa văn minh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đã kêu
là giống người ta,
Nếu không
nhân cách thì là khó coi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trẻ
noi theo chí người già,
1040.
Những điều chơn chánh thì là học theo.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lễ
nghi là phận người ta,
Đối cùng
ai cũng giữ mà lễ nghi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đạo
người cần phải biết ra,
1048.
Xử sao cho vẹn kẻo mà hổ danh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mỗi
khi muốn mở lời ra,
Xét
coi lời ấy có hòa hay không.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một lời
dịu ngọt nói ra,
1056.
Bạc tiền chẳng tốn nhiều nhà mến thương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Người
ta ba thứ người ta,
Người
sao tiền rưỡi người ba mươi đồng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đừng
làm nhẹ thể người ta,
1064.
Phải năng tô điểm cho ra con người.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thật hành
chánh đạo Thích Ca,
Hoàn cầu
bình tịnh nước nhà ổn yên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Biết
hay chẳng chịu làm ra,
1072.
Cho nên cái kiếp người ta thảm sầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Người
không hòa vẫn cứ hòa,
Đã là
giác ngộ phải là Từ bi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tạo
nên một kẻ thù ra,
1080.
Thêm cho mình một sợ lo trong lòng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bạc
đen cũng mặc người ta,
Sắc
son mình cứ điểm tô lấy mình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thuận
nhau thì bước dài ra,
1088.
Nghịch nhau con lộ sẽ là ngắn đi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Rán
làm trí thức mở ra,
Để
phân biệt được đâu là giả chơn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đã
sanh ra kiếp người ta,
1096.
Không riêng trả nợ phải là lập công.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lập
công cho khắp người ta,
Công
kia sẽ được nhà nhà yêu đương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hiện
tôi còn nhớ rõ ra,
1104.
Phật rằng tình phải sâu xa với đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nguồn
sâu cứ mãi chảy ra,
Tình
tôi với khắp người ta kéo dài,
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cũng
vì yêu chúng thiết tha,
1112.
Hơn năm năm vẫn nhỏ sa không ngừng.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
đang ngồi giữa tiệm trà,
Vừa xem
thế sự vừa ra đoạn này.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nơi
đâu tôi cũng xông pha,
1120. Mà
nơi đâu cũng tôi là vẫn tôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tuy là
chén rượu ngầy ngà,
Quanh
mình chẳng vật chi là đáng say.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhiều
khi buộc miệng đùa ra,
1128.
Cho khuây nỗi thảm cho qua cơn sầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chị Hằng
đâu cũng hiện ra,
Nhưng
đời cùng chị vẫn là khác nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm có tiếng ông già,
1136.
Con ơi rau muống vốn là vô tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cung
thành nếu chẳng trốn ra,
Thì
ngôi Phật tổ dễ mà được lên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vật
mang nếu chẳng bỏ ra,
1144. Ắt
chìm không thể lội qua đến bờ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rán đi
đến núi Phổ Đà,
Cam lồ
thỉnh được mới là trường sanh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trong
lòng thường nhớ Phật đà,
1152.
Bao nhiêu ý tưởng vạy tà đều tan.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Những
điều lợi ích người ta,
Rán
làm cho được dù là khó khăn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ở ăn phản
bội người ta.
1160.
Đến chừng khi thác làm ma không đầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phải
cho có nết có na,
Bạ làm
bạ nói người ta chê cười.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đã là con
gái đàn bà,
1168.
Lả lơi tánh nết thì là khó coi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cũng
thời một tiếng nói ra,
Nhẹ là
được mến nặng là bị chê.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nói tu
mà chẳng sửa ra,
1176.
Nói nhiều càng bị người ta ghét nhiều.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đã là
bổn phận mẹ cha,
Dạy
con hiểu đạo ấy là đáng khen.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhìn vào
kẻ mất nết na,
1184.
Mười người hết chín người là trề môi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hoa
thơm ong bướm lân la,
Người
hiền lớn nhỏ trẻ già vãng lai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Điều
nào khiến chúng bất hòa,
1192.
Thà câm quyết chẳng nói ra một lời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tháng
ngày cứ mãi trôi qua,
Lo sao
cho kịp kẻo già hết lo.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Lòng
quen theo việc vạy tà,
1200.
Cho nên hành động thường là bất lương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Biết
răn trị lấy thân ta,
Thì
đâu bị luật của nhà nước răn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Anh em
dìu dắt nhau là,
1208.
Đời ai dám mở miệng ra chê cười.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
khi hòa thuận trong nhà,
Mới là
dạy được người ta ngoài đường.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chừng
nào thế giới âu ca,
1216.
Con nhà Phật giáo mới là bớt lo.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc
dù khó mấy cũng là,
Cố làm
sẽ được sao mà lại không.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hiện
thời muôn cảnh phồn hoa,
1224.
Dễ làm mê tánh người ta háo kỳ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ơ quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mê điều
lợi ích khắp nhà,
Chớ mê
những việc hại ta hại người.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chừng
khi thưởng phạt lịnh ra,
1232.
Ác nhơn gần Phật cũng là vô phương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xưa
nay luật của Trời già,
Không
tư không vị dù là với ai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cá hô
của đức Phật bà,
1240.
Lành thì nó nổi dữ là lặn luôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
đang ngóng đợi đây mà,
Cùng người
lương thiện dắt ra hội trường.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Giọt
dài giọt vắn chảy ra,
1248.
Vì xem ít kẻ chịu hòa thuận nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Ý nguyền
chưa tựu thành ra,
Chết
đi cũng thệ nối mà kiếp sau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rừng
hoang cây cối rườm rà,
1256. Lửa
thiêng một mảy sẽ là phá xong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tội
tình muôn kiếp gây ra,
Một
ngày cải hối cũng là rửa tiêu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mau
lên kẻo trễ kỳ ba,
1264.
Cuộc thi này chiếm được là vinh quang.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có bảo ra,
Kỳ này
lên được thì là lên luôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Có
lòng tưởng Phật thiết tha.
1272.
Âm thầm Phật độ cho ta công thành.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Muốn
cho tà quái dang ra,
Niệm
luôn sáu chữ Di-Đà đừng quên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bên
sau cuộc sống xa hoa,
1280.
Biết bao nhiêu cái oan gia đang chờ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Biển sầu
muốn được thoát ra,
Tấm
lòng tham dục phải là trừ xong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phen nầy
rán gặp Thích Ca.
1288. Thích
Ca cũng muốn gặp mà chúng sanh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhiều
đêm Phật ở bên ta,
Suốt
canh kể hết nỗi nhà chúng dân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật rằng
con dẫu quên ta,
1296.
Lòng ta nhớ mãi phiền hà vẫn không.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vẻ hiền
của Phật nhìn ta,
Dịu
dàng ân ái kể ra sao cùng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sớm làm
khắp chốn hảo hòa,
1304.
Người nào Phật cũng đến nhà viếng thăm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Anh em
một bụng sanh ra,
Há đem
bề lưỡi để mà chặt nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Con hư
đau dạ mẹ cha,
1312.
Trò hư buồn tủi xót xa lòng Thầy.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khi
mình có việc quấy ra,
Mà
không biết thẹn thì là phi nhân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lần
này cổi lớp phàm ra,
1320.
Được mười phương Phật ban cho phép mầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cứu
mình cứu cả mẹ cha,
Việc
tu đâu phải như là trò chơi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Muốn
người tu mới nói ra,
1328.
Chớ đâu muốn nói để mà cười chơi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nghe rồi
nên chọn lựa ra,
Mười
điều làm được năm ba cũng mừng.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lòng
tôi luôn ở bên nhà,
1336.
Chớ làm hung dữ sát chà lòng tôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Người
sầu tôi cũng tha nha,
Tôi
đâu sung sướng để mà khổ ai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chậm
mau Trời cũng mọc ra,
1344.
Đêm không chôn mãi người ta chớ buồn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mới trồng
trái chửa trổ ra,
Nóng
lòng nhổ bỏ thì là uổng thay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
không nói gạt người ta,
1352.
Lập đời việc ấy sẽ ra có ngày.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trách
mình chưa sạch lòng tà,
Chớ đừng
trách Phật không ra dắt dìu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có bảo là,
1360.
Có nhiều La Hán trong nhà chúng sanh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
tâm nếu được thấy ra,
Thì mười
phương Phật sẽ là thấy luôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ơ quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
ngày không chịu quét ra,
1368.
Tất là bụi bặm đầy nhà phải không?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bợn
nhơ dù mấy cũng là,
Cố
chùi rửa mãi sạch ra như thường.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chơn
tình nhà Phật nêu ra,
1376.
Kẻo đời không hiểu cho là nhỏ nhoi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đứng trong
cửa sổ nhìn ra,
Đâu bằng
đứng ở ngoài nhà mà xem.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Định
thần cho mở trí ra,
1384.
Để xem thấy rộng hiểu xa sự đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mỗi
ngày mỗi tháo mở ra,
Trong
bao lớp lưới cũng là gỡ xong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chỉ
nghe tiếng khóc khổ a!
1392.
Đủ làm thức dạ người ta đấy rồi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bên thềm
nện bóng ác tà,
Trong
lòng thấy đói liệu mà sao đây?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nỗi sầu
canh cánh lòng ta,
1400.
Riêng mình hiểu lấy thì là đâu ưng
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khi
tôi nước mắt chảy ra,
Người
trong quê nội ruột rà đau chăng?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trên
đường đi lại Liên Hoa,
1408.
Yêu tinh nhiều chặng hiện ra bất ngờ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Tề
Thiên thước nọ mượn ra,
Đánh
tan chúng quỉ để mà tiến lên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Yêu
tinh thường giả Phật đà,
1416.
Bình tâm xem kỹ kẻo mà lầm sai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sức đời
cám dỗ người ta,
Mạnh
hơn sức nhẫn mới là ngã lăn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bút
không thể tả hết ra,
1424.
Nỗi lo của kẻ ngàn xa hiện giờ.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phía
sau của tiếng nói ra,
Biết
bao trắc ẩn rán mà vạch soi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
ỞÌ quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Muôn
hình thường giả dạng ra,
1432.
Hòa cùng muôn thứ người ta hiện thời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nỗi
lòng chưa được nguôi qua,
Không
vì riêng phận mà là vì dân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đau
lòng tôi lắm bá gia,
1440.
Mỗi khi nghe thấy ai mà bất minh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trong
bàn cờ thế nhìn ra,
Tự
nhiên nhớ chuyện nước nhà thêm đau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hòa
nhau trăm việc đều hòa,
1448.
Chia nhau trăm việc cũng là chia luôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đạo
không nhân thiện đạo tà,
Dân
không ái quốc thì là dân ngu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ăn cơm
uống nước quốc gia,
1456.
Chớ đi phụng sự người ta ở ngoài.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Những
điều tổn hại nước nhà,
Lợi
danh dù mấy cũng là tránh đi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lấy
đông hơn việc riêng ta,
1464. Thì
đâu đến đỗi hại ra nhiều người.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hiệp
nhau tu bổ quốc gia,
Cho
dân đủ thóc đủ nhà ở ăn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Dân lười
nước chẳng mạnh ra,
1472.
Nước không đủ mạnh người ta hiếp mình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Biếng
lười nào khác mù lòa,
Không
hề tiến kịp người ta bước nào.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Diệu huyền
chẳng sớm thấy ra,
1480.
Cũng vì lười biếng mà ra phần nhiều.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Anh em
lớn nhỏ quê nhà,
Việc
nào công ích rán mà siêng năng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Muốn
ra sốt sắng đi ra.
1488.
Nhờ lòng cương quyết Thích Ca mới thành.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khi cần
chẳng quyết tâm ra,
Để chừng
việc đã trôi qua hết cần.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có nói ra,
1496.
Con ơi sốt sắng thì là việc nên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Hương
thôn đồng đạo trẻ già,
Phải
nên cương quyết như là Phật xưa.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Trái lời
Thầy dạy hôm qua,
1504.
Nay mai trò ắt gặp ra nạn sầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mẹ cha
mang tiếng người ta,
Trăm bề
bởi tại con nhà mình hư.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Em hư
anh dạy sửa ra,
1512.
Đừng làm thinh đứng ngó mà em hư.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Muốn
cho ấm áp trong nhà,
Tình huynh
nghĩa đệ phải hòa thuận nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xưa
nay xáo thịt nồi da,
1520.
Vẫn làm bia miệng người ta chê cười.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đau
như muối xát ruột rà,
Mỗi khi
nhớ lại cảnh nhà chia đôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cũng
vì gạo quỉ tiền ma,
1528.
Xúi cho thiên hạ rầy rà lẫn nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phải
nên thắng lũ yêu ma,
Chớ
cho chúng nó bắt ta làm mồi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có bảo là,
1536.
Làm người thua lũ yêu ma hết người.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Én còn
chỗ ấm tìm ra,
Huống
người không kiếm nơi hòa để nương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật
dành cho hội Liên Hoa.
1544.
Sao không rán đến cổi qua kiếp người .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Có tôi
cũng nắm tay ra,
Tôi
không hề bỏ ai qua một mình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đồng
tâm đồng chí đồng hòa,
1552.
Nếu như có đọa sẽ là đọa chung.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Anh đau
em nước mắt ra,
Vui là
đồng hưởng khổ là đồng chia,
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ở đâu
làm đó cho hòa,
1560.
Đừng thua hoa cúc thơm ra một vùng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Tiên trưởng núi Hoa,
Rằng
con Đớm sáng nhưng mà làm thinh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nếu
không có bịnh sanh ra,
1568.
Thì là thầy thuốc cũng là không luôn.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lời
tôi vừa mới nói ra,
Xét
coi lời ấy nghĩa là thế nao?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vì đâu
lúa gạo tìm ra,
1576.
Phải chăng vì đói hay là vì no?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nếu
không khổ cõi Ta bà.
Thì miền
Cực lạc Di-Đà tạo chi?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Réo
kêu hầu họng rách ra,
1584.
Cạn sâu chẳng hiểu mới là đớn đau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xác gầy
đưa tiếng khàn ra,
Kêu
như thấy ó mẹ gà túc con.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nói
nhiều thêm ứa ruột rà,
1592.
Nhưng không thể nín vì là tình thương.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nằm mê
đâu biết cháy nhà,
Thức
ra mới thấy hại là dường bao.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhiều
khi tôi bắt nghẹn ngào,
1600. Đang
đi trên lộ bỗng trào lệ ra,
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tôi
đang trằn trọc đây mà,
Ngoài
trăng mây phủ như là ghẹo tôi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đường
xa chẳng ngại cho ta,
1608.
Lòng người xa mới khiến ra não nề.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Gió
rung bên cội huyên già,
Mỗi lần
nhớ đến lòng ta mỗi buồn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cha lú
còn chú khôn ra,
1616.
Đâu ngu hết cả người ta cười đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khi
nên một hột gieo ra,
Hái
vào mười thúng người ta có thường.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa,
Đừng đừng
vội chán bỏ ra,
1624. Người
không cày cấy mình ta cũng làm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Khi
người cổ thấy khát ra,
Mới
hay giá nước cao xa hơn vàng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thà
nghèo được bụng người ta,
1632.
Hơn giàu mang tiếng con nhà bất nhân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mực
tàu cứ nẻ thẳng ra,
Ai buồn
cũng chịu khó mà uốn cong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lợi
danh thường xúi bất hòa,
1640.
Tánh tham bỏ được thì là thuận nhau.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thói
hư tật xấu chừa ra,
Đi đâu
cũng được người ta kính vì.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một hôm
Phật có bảo là,
1648.
Phải ăn ở tốt mới ra con người .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nói
thông nhưng chẵng làm ra,
Việc
không nên được còn là bị khinh.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rán
treo gương tốt trong nhà,
1656.
Để cho lớn nhỏ xem qua học đòi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thẹn
mình làm nói sai ngoa,
Sai
ngoa ấy chẳng phạm ra lần nhì.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tự ta
làm chủ được ta,
1664.
Mới không bị gạt khi ra trường đời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bền
lòng này bớ bá gia,
Chánh
thì ít có còn tà thiếu chi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Có mợ
thì chợ đông ra,
1672.
Không mợ chợ cũng người ta đi nhiều.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Thói
thường chừng biết tiếc ra,
Việc
không trở lại cho ta hai lần.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhắc
cho quê nội trẻ già,
1680.
Cá sẫy cá lớn rán mà cầm câu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đừng
buồn vận xấu quá đa.
Kiên
gan có được thì là thành công.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Cuộc đời
không đổi mới ra,
1688.
Thì đâu giục thúc đời ta tu hiền.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Không
tu vì chẳng xét ra,
Xét ra
cho kỹ tất là phải tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có bảo ta,
1696.
Nếu không tội lỗi thì là khỏi tu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nếu ai
cũng được hiền hòa,
Không
cần luật pháp hay là tù lao.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phật rằng
sanh kiếp người ta,
1704.
Đi lên chẳng khó xuống là dễ hơn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thân
người ai cũng thúi tha,
Xét
suy cho cạn phải là chán không.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ở trên
thân mạng người ta,
1712.
Ngàn muôn tai khổ xảy ra rất thường.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Đại
nàn chừng nó bùng ra,
Thân
người như chuột cháy nhà khác chi.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bò rừng
quật xác người ta,
1720.
Chó lôi xương kẻ làm ma không đầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nắng nồng
bông trái không ra,
Khỉ ngồi
đến rũ nhìn qua thêm sầu.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc đời
mau tợ chớp ra,
1728.
Nhơn vô viễn lự phải là cận ưu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bên
tai có tiếng bảo là,
Con ơi
việc đến người ta bất ngờ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Có
nghi tôi cũng đành là,
1736.
Lời Thầy lời Phật rán mà tin theo.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mèo
kêu như trẻ khóc la,
Nhớ
câu nhà sập thì là bìm leo
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Màu cờ
đủ thứ trương ra,
1744.
Đau lòng cho cảnh người ta giết người .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Biết
tu còn nạn bảy ba,
Không
tu tai ách nói ra sao cùng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rừng
hoang vẹt lối đi ra,
1752.
Không đi cọp vật đừng la than Trời .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Thật
tu không những nạn qua,
Mà còn
khỏi nghiệp đọa sa luân hồi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Với ai
cũng ở khoan hòa,
1760.
Mười người hết chín người ta thương mình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Việc
đâu còn có đó mà,
Ai
thua ai được thấy ra có ngày.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chớ cười
khi việc chưa ra,
1768.
Việc ra rồi sẽ hoảng la kêu Trời .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một lời
đây chép ghi ra,
Nhắn
muôn người chẳng phải là riêng ta.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Bớt
lòng tự ái riêng ta,
1776.
Rán nên tiến đến vị tha tâm hồn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rừng mê
biển ái muốn ra,
Nếu
không tự quyết thì là khó mong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhiệt
thành lòng ấy có ra,
1784.
Việc chi to mấy cũng là thành công.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nắng nồng
cây dẫu héo ra,
Nếu ra
sức tưới sẽ là cây tươi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một điều
thường ở người ra,
1792.
Thời Trời tuy vậy nhưng ta phải làm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cây to
búa cũng bén ra,
Đừng
cho chướng ngại làm ta ngã lòng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xứ người
hiu quạnh thân ta,
1800.
Nhờ lòng của khắp chư gia đỡ buồn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Không
riêng tôi lắm thiết tha,
Mà người
quê nội cũng là buồn chăng?
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có bảo ra,
1808.
Con ơi con tủi người ta cũng sầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cùng
chung sống cõi Ta bà.
Trí
ngu gì cũng vẫn là phàm thân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Người
ta biết giúp người ta,
1816.
Trong người ta ấy chính là Phật Tiên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ai hung
cũng mặc người ta,
Việc
hiền mình cứ làm ra mỗi ngày.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Dù ai ở
quấy cũng là,
1824.
Cứ đem việc phải để mà đối cho.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lời
nào tôi đã nói ra,
Nếu
cho rằng đúng thì là ghi tâm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nằm
lòng kệ giảng thi ca,
1832. Để
khi buồn có ngâm ra giải sầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chính
tôi từ bước chân ra,
Thường
hay ngâm vịnh để mà nguôi ngoai.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Vừa
ngâm vừa nước mắt ra,
1840.
Đời tôi đã biết bao là trớ trêu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rán tu
đi bớ trẻ già,
Để cho
tôi bớt lệ sa ít nhiều.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nước
ngoài từ gởi thân ra,
1848.
Nhớ nhau chỉ mượn tờ hoa gởi về.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Ước gì
khắp hết người ta,
Những
lời chơn chánh nhớ ra để làm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chờ cho
vận bĩ trôi qua,
1856.
Để cùng đồng đạo quê nhà chung vui.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mây sầu
cứ mãi giăng ra,
Dù gần
nhau cũng khó mà thấy nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Dằn
lòng xuống bớ trẻ già,
1864.
Trời không nỡ phụ con nhà hiền lương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sớm gần
hay chẳng cũng là,
Lòng
đây với đó đừng xa đủ rồi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chứa
chan từ ở quê nhà,
1872.
Chớ đâu phải mới khi ra nước ngoài.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chỉ là
không muốn nói ra,
Lòng
người đen trắng nào là không hay.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chính
ta phải biết lòng ta,
1880.
Lòng ta biết được biết ra lòng người.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nhớ
cho đến thấy mộng ra,
Mới rằng
nhớ ấy sâu xa đáy lòng.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Sau
khi tỉnh mộng quê nhà,
1888.
Nệm chăn ướt át như là mưa tuôn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Toàn
dân chưa được hảo hòa,
Giọt
châu của kẻ xa nhà còn rơi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Chuyện
đời cứ mãi gợi ra,
1896.
Người yêu mến đạo dễ mà ngồi yên.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phước
không có thể tạo ra,
Thì điều
tội cũng phải là đừng gây.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Lòng
tôi như cả trẻ già,
1904.
Vận thời cũng vẫn trông qua từng giờ.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Không
nên riêng vái trong nhà,
Hãy nên
vái khắp người ta thái bình.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Không
người tất chẳng có ta,
1912.
Rán cùng ai cũng giữ hòa là hơn.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Từ đây
người cũng như ta,
Lo nhà
lo nước lo cho loài người .
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Con đường
Phật đã dọn ra,
1920.
Mình đi nên dắt người ta đi cùng.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Treo
gương từ ở trong nhà,
Đến
nơi ngoài ngõ cũng là treo gương.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Mỗi
người mỗi ở tốt ra,
1928.
Nhơn dân thế giới ai mà khổ lao.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phần
nhiều việc tại mình ra,
Trách
mình hơn trách người ta đem vào.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Biết
bao đèo ải bước qua,
1936.
Đành rằng chơn mỏi nhưng mà đừng lui.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê nhà
lớn nhỏ gần xa.
Rán đi
một đỗi nữa mà,
Mức ăn
thua đã thấy ra trước đầu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
mình xưa đã đi ra,
1944.
Nay không ai cũng vẫn là phải đi.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm Phật có bảo ra,
Người
không làm bổn phận ta phải làm.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Nghe
chăng lời mới nói ra,
1952.
Trẻ già ơi chớ bỏ qua phận mình.
Tôi không
quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Phận
mình cư sĩ tại gia,
Tu
Nhân học Phật phải là cho xong.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Một
hôm có tiếng ông già,
1960.
Rằng con ơi! Phật trong nhà của dân.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Cao
sâu ý nghĩa thay là!
Ngàn
vàng há dễ mua ra một lời.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Rán
suy xét kỹ lời ta,
1968. Đọc
đây thêm biết ruột rà của nhau.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Tới
đây vừa đúng canh ba.
Muốn
thêm ít đoạn nhưng mà dừng câu.
Tôi
không quên khuyên ai khá nhớ,
Ở quê
nhà lớn nhỏ gần xa.
Xin
thăm tất cả trẻ già,
1976.
Chúc cho ai cũng trạt hà phước duyên.
Viết
xong tại Đông Kinh
Đăng nhận xét