DownLoad Hiển Đạo Phần 1 PDF
DownLoad Hiển Đạo Phần 2 PDF
DownLoad Hiển Đạo Phần 3 PDF
XEM QUYỂN 1 LỜI VÀNG TRONG MỘNG - THANH SĨ
XEM QUYỂN 2 VẠN NIÊN HUYNH ĐỆ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 3 RẰM THÁNG MƯỜI - THANH SĨ
XEM QUYỂN 4 ĐÂU LÀ PHÀM THÁNH - THANH SĨ
XEM QUYỂN 5 TIẾNG NÓI TRONG HOA SEN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 6 HỠI QUÊ NHÀ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 7 ĐÃ CHẾT MÀ SỐNG - THANH SĨ
XEM QUYỂN 8 TÔI KHÔNG QUÊN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 9 ÁNH SÁNG TỪ BI - THANH SĨ
XEM QUYỂN 10 ĐƯỜNG GIẢI THOÁT - THANH SĨ
XEM QUYỂN 11 THẦN CƠ THẬT LUẬN - THANH SĨ
XEM QUYỂN 12 CON THUYỀN ĐẠI ĐẠO - THANH SĨ
XEM QUYỂN 13 ĐỜI MẠT PHÁP - THANH SĨ
XEM QUYỂN 14 LÀ PHẬT TỬ - THANH SĨ
XEM QUYỂN 15 TÌNH ĐẠO PHẬT - THANH SĨ
XEM QUYỂN 16 ĐẾN LIÊN HOA - THANH SĨ
XEM ĐOẢN KHÚC: TÔI CÒN ĐÂY MÀ - THANH SĨ
ĐỜI MẠT PHÁP - THANH SĨ
****
Hình
như mộng mà không phải mộng.
Từ đâu
đưa đến bóng Từ Bi;
Thốt
những lời bất khả tư nghì,
Ngồi tại
thế dường đi trong gió.
Thân tứ
đại thấy rằng không có,
Ngũ
trược đời như bỏ từ lâu;
Lặng lẽ
nghe giáo lý nhiệm mầu,
Một
bài kệ bắt đầu vang vội.
Rằng:
Tám
muôn bốn ngàn pháp,
10.
Vào thời kỳ mạt kiếp;
Dễ tu
có một môn,
Niệm A
Di Đà Phật,
Mọi tội
lỗi tiêu tan,
Các vọng
tâm biến mất;
Niệm
Phật một lòng thành,
Đủ
sanh về Phật quốc.
Tiếng
kệ ấy tai nghe đã dứt,
Lòng
còn đang phưởng phất như mơ;
Vừa
xét suy vừa cũng đợi chờ,
20. Những
gì sẽ được cho nghe nữa.
Không
riêng muốn một mình xem sửa,
Muốn
cho nhiều người nữa được nghe;
Bởi thấy
đời nay quá khắt khe,
Ít người
chịu tin nghe đạo lý.
Kẻ thì
bởi không ai dẫn chỉ,
Người
thì vì thế sự buộc ràng;
Đa số
người chỉ biết thế gian,
Không
tin có thiên đàng địa ngục.
Nên chẳng
thiết đến điều tội phúc,
Có phải
chăng vì lý do này,
Khiến
nhân loại đông tây thù ghét.
Lấy đạo
nghĩa con người ra xét,
Không
khỏi sanh lắm việc lo buồn;
Rối đời
không mấy kẻ gỡ suông,
Trái lại
lắm người đương thêm rối.
Kẻ thì
tạo rối trong gia nội,
Người
thì gây rối tới bên ngoài;
Trường
cạnh tranh cứ mãi kéo dài,
40.
Khiến người khắp trần ai đều rối.
Như đã
hiểu tâm nầy mọi nỗi,
Bóng Từ
Bi tiếp nối thêm rằng:
Chúng
sanh trong nhà lửa,
Đang
say giấc mộng trường;
Nếu
không người gọi thức,
Tất bị
cháy tan xương.
Chuông
Thiền nên dộng gấp,
Nước Tịnh
phải rưới bươn;
Độ dân
rời hỏa trạch,
50.
Cùng Phật đáo Tây Phương.
Tử
sanh không ràng buộc,
Phiền
não hết vấn vương;
Vượt
ngoài vòng nhân ngã,
Khỏi hẳn
cảnh ghét thương.
Phàm
tình không phá phách,
Sự thế
hết nhiễu nhương;
Luôn
vui không thấy khổ,
Thật tự
tại miên trường.
Chúng
sanh trong hạ giới,
60.
Mau cải ác tùng lương;
Giấc
mê trần hãy tỉnh,
Cửa Phật
pháp mau nương.
Cõi đời
là đau khổ,
Kiếp sống
vốn vô thường;
Rán tu
cho giải thoát,
Ấy là
kế thượng phương.
Nghe kệ
qua không ngớt suy lường,
Làm
sao gọi kẻ còn mê giấc.
Chạy
ra khỏi nhà đương cháy hực,
70. Giải
quyết cho xong cuộc hồng gian;
Nhược
bằng không tỉnh kiếp mộng tràng,
Đời
khó tránh tiêu tan tro mạt
Lâm tử
trận phải tìm lối thoát,
Rớt
sông mê bờ giác khá tầm;
Người
đời nên sớm biết hồi tâm,
Chận đứng
kiếp thăng trầm thế sự.
Tin lời
Phật chớ nên lưỡng lự,
Phải
nhất tâm bỏ dữ làm lành;
Tất nhiên
là nghiệp khổ chúng sanh,
80. Chẳng
có cớ lôi mình vào đó.
Việc ấy
rất nhiều người biết rõ,
Nhưng
lòng không chịu bỏ cho xong;
Cứ để
cho mờ mịt cõi lòng,
Năm
tháng cứ tùy tòng thị dục.
Rốt cuộc
chỉ để giòi tửa nút,
Riêng mình
thì tiếp tục chịu đày;
Rừng
mê càng sanh mọc thêm dày,
Biển
khổ cứ đào xoay sâu thẳm.
Giống
sanh tử nhiều đời gieo rắm,
90.
Khó nhổ cho hết đặng nhứt thời;
Nhờ Từ
Bi chỉ dạy cho đời,
Những
đạo pháp hợp thời hiện tại,
Đây vừa
phát tâm cầu thế ấy,
Liền
nghe bài kệ dạy như sau:
Tất cả
tấm lòng thành,
Gồm
vào một niệm Phật;
Khi niệm
ấy phát lên,
Vang rền
trong trời đất.
Rừng
mê cháy sạch không,
100.
Biển khổ lấp bằng mặt;
Chỉ
trong cái hoát nhiên,
Thấy
rõ Tam Thế Phật.
Nghe kệ
qua như là mở gút,
Giúp
cho người thiểu đức dễ tu;
Bất luận
là kẻ trí người ngu,
Đều có
thể trì câu Lục Tự.
Thật
niệm Phật dứt lòng hung dữ,
Quyết
tu hành bỏ sự gian phi;
Lợi
danh đời lòng chẳng thiết chi,
110. Đường
giải thoát cố đi cho tột.
Trong
nhà lửa mà không bị đốt,
Ở cõi
trần mà vượt khỏi mê;
Có
vinh huê chẳng nhiễm vinh huê,
Được
phú quí không mê phú quí.
Càng
có của càng đem bố thí,
Càng
có quyền càng nghĩ cứu dân;
Giàu
sang không phụ bạc cơ bần,
Thông minh
chẳng nhạo khinh ngu dại.
Được
thân thế lòng càng rộng rãi,
120. Đủ
tiện nghi dạ phải khoan dung;
Không
thừa cơ chụp giựt hành hung,
Chẳng
cậy thế thổi lông tìm vết.
Muốn
làm sống không đành làm chết,
Thương
người không nỡ ghét hại người;
Tìm
làm cho hòa nhã tốt tươi,
Chẳng
muốn tạo lôi thôi gây gổ.
Giữ
nhân cách, biết điều thẹn hổ,
Ở thẳng
ngay, sống có cương thường;
Nghe
khổ người lòng biết xót thương,
130.
Thấy đói biết chia cơm sẻ áo.
Ở chòm
xóm lấy câu hòa hảo,
Trong
gia đình gìn đạo hiếu thân;
Ai
cũng đều ăn ở có nhân,
Người
đời sẽ bớt phần thống khổ.
Ai
cũng biết chung lo tế độ,
Thì ngục
môn bế ngõ từ lâu;
Được lạc
an khắp cả hoàn cầu,
Đâu đến
nỗi khổ sầu tấp nập,
Nghe lời
Phật lòng lành rán tập,
140.
Chí công lo niệm Phật tu hành;
Lúc sống
không đày đọa thân sanh,
Khi
thác được gởi mình cõi Phật.
Ý nghĩ
đến đây vừa mới dứt,
Kế
nghe bài kệ khác ngâm lên:
Rằng:
Đi đứng
niệm Di Đà,
Nằm ngồi
trì Lục Tự;
Thức
cũng tưởng A Di.
Ngủ
cũng ghi Sáu Chữ.
Nói
cũng nhớ Nam Mô,
150.
Nín cũng ôm Phật Sự;
Cực Lạc
muốn Vãng Sanh,
Cứ y
hành như thử.
Mật ý
bảo rằng dù đa sự,
Cũng
thầm ghi sáu chữ Di Đà;
Niệm
Phật tâm chẳng chút nào xa,
Tất
không chỗ để tà ý khởi.
Chỉ một
niệm cầm lòng đi tới,
Phật
Tây Phương sẽ gọi đến tên;
Chốn
Liên Trì sen báu nở lên,
160.
Khi mãn kiếp ngồi trên chín phẩm.
Người
đời khá để lòng suy gẫm,
Tìm lối
ra khỏi cảnh hồng trần;
Chớ chuốc
thêm tội lỗi vào thân,
Nên
cương quyết dứt lần nghiệp chướng.
Ở rộng
rãi chớ nên hẹp lượng,
Lo
giúp người đừng tưởng riêng mình;
Đối với
ai cũng ở thật tình,
Chớ đừng
có lòng sanh giả dối.
Rán ngừa
tránh đừng cho phạm lỗi,
170. Lỡ
phạm rồi tự hối chừa ngay;
Được
thế là cũng quí lắm thay,
Người
đời có mấy ai toàn thiện.
Bậc
Tiên Thánh trước khi chưa hiển,
Cũng lỗi
lầm nhiều chuyện như ai;
Cũng
nhờ lòng cương quyết dẻo dai,
Nên
các việc lầm sai chừa hết.
Từ những
chỗ tâm trần mê mết;
Đổi ra
lòng cầu Phật vãng sanh
Tuy
khó khăn cố gắng sẽ thành,
180. Vạn
sự ở nơi mình trì chí.
Trong
trí não đây còn đang nghĩ,
Được
nghe thêm kệ chỉ cho rằng:
Ở chỗ
vắng không người,
Cũng
như nơi đô hội;
Bình
tĩnh niệm A Di,
Chăm
nom Bồ Đề cội.
Nếu tà
ý còn sanh,
Bởi Phật
tâm còn rối;
Khéo
điều khiển lòng mình,
190.
Đường Tây Phương một lối.
Nghe kệ
xong nghĩa mầu đã hội,
Tự
mình chừa chớ đợi Phật răn;
Chưa
trọn lành còn phải ngừa ngăn,
Được
toàn thiện khỏi cần xem sửa.
Buổi sơ
cơ biết ra công chữa.
Thành
quả rồi là thuở nhàn cư;
Khó
khăn là từ bước hỏng hư,
Mà biết
sửa ra người đứng đắn.
Việc
khó tạo quyết làm sẽ đặng,
200. Đạo
khó tu cố gắng thì thành;
Người
chịu hành hay chẳng chịu hành,
Là tất
cả mối manh quan trọng.
Biết trừ
lúc tâm vừa mới vọng,
Thì tội
đâu còn lộng ra ngoài;
Dao lụt
mà được bén nhờ mài,
Phàm
nên Thánh nhờ hay tu luyện.
Muốn
cho Phật Di Đà lai viếng,
Trong
lòng đừng vắng tiếng Nam Mô;
Có thật
mời thì kẻ mới vô,
210.
Không thèm gọi ai mà bước đến.
Mong về
Phật cõi phàm chớ mến,
Muốn
nên Tiên tách bến hồng trần;
Phải
quyết tâm chớ có ngại ngần.
Quang
âm cứ xoay vần chẳng đợi.
Chúng
sanh ở trong miền hạ giới,
Khá chọn
đường đi tới Tây phương;
Để phủi
rồi hết cảnh oan ương,
Và cũng
dứt xong đường sanh tử.
Nếu
nghiệp ác người còn lo trữ,
220. Tất
là không khỏi sự báo oan.
Vay thế
gian phải trả thế gian,
Đi đường
Phật thì sang cõi Phật.
Thế
gian chịu khổ sầu chất ngất,
Cõi Phật
thì khoái lạc vô biên.
Rán tu
hành rán chưởng phước duyên,
Để sớm
được trường miên bổn mạng.
Kiếp
người thấy tợ vừng mây ráng,
Ngọn
gió qua đủ tán số căn;
Ham
làm chi những việc hung hăng,
230. Để
chịu lắm tai nàn kiếp sống.
Không
học Phật cũng gìn đạo Khổng,
Chẳng
tu Tiên cũng sống nên người.
Lấy
lương tâm ra đối xử đời,
Cho xã
hội loài người tốt đẹp.
Các tật
xấu thói hư nên dẹp,
Rán
trau tria tánh nết hiền lành;
Chớ
quá vì mến việc lợi danh,
Đức
liêm sĩ của mình chôn lấp.
Bề
nhơn cách cũng cần tu tập,
240.
Việc lễ nghi phải học đàng hoàng.
Tuy
quen thân cũng chớ sỗ sàng,
Dù cật
ruột cũng đừng bướng bả.
Cách
ăn nói chọn lời tao nhã,
Khi nằm
ngồi lựa chỗ khiêm cung.
Kẻ nhận
lầm thì khá thứ dung,
Người
nói đúng nên công nhận phải.
Khôn ngoan
chớ khinh người ngu dại,
Giàu
có đừng bạc đãi nghèo hèn.
Bất luận
người ấy lạ hay quen,
250.
Khi hữu sự sẵn sàng giúp đỡ.
Trước
việc nghĩa lòng không hề sợ,
Ấy những
điều cần có nơi người.
Ở thời
kỳ thế kỷ hai mươi,
Các việc
thiện con người khó tập,
Nhưng
cũng rán ra công bồi đắp,
Để cho
ra phẩm cách con người.
Đời
văn minh sống chẳng tốt tươi,
Thì
giá trị con người đâu xứng.
Xét
suy kỹ rồi trau trỉa phận,
260. Để
bớt đi nhơ bẩn cuộc đời.
Trong
lòng đây còn nghĩ chưa thôi,
Liền
nghe được những lời kệ khác.
Rằng:
Bụi trần
tuy bao phủ
Son sắc
vẫn một lòng
Mây
qua trăng lại tỏ
Sóng lặng
biển huờn trong
A Di
không ngớt tưởng
Đà Phật
vẫn hằng mong
Nguyện
sanh về Cực Lạc
270.
Chẳng thích ở trần hồng
Được phát
tâm như thế,
Chúng
sanh đó thành công.
Nghe kệ
này chứng tỏ cõi lòng,
Dù lăn
lóc cũng không thể mất.
Dứt mê
được tức huờn tâm Phật,
Rửa bụi
xong vẻ ngọc sáng ra.
Phải tự
tin nơi bổn tâm ta,
Rán
tìm kiếm cho ra manh mối.
Người
khó được có lòng tự hối,
280.
Biết hối thì tội lỗi đều tiêu.
Đọa
quyết tu thì cũng được siêu,
Sớm
phàm tục kế chiều Tiên Thánh.
Ma hay
Phật tùy lòng bá tánh,
Người
cũng nên lựa cảnh mà đi.
Được
trở nên Phật chẳng khó gì,
Khó là
bởi không y lời Phật.
Lòng
này nghĩ đến đây vừa dứt,
Tiếng
kệ mầu tiếp tục vang lên.
Rằng:
Niệm A
Di Đà Phật
290. Nối
liền không hở dứt
Lục tặc
hết đường sanh
Tam
bành không chỗ xuất
Tan dần
nẻo ngục môn
Hiện
rõ đường Lạc quốc.
Sức mầu
nhiệm vô cùng,
Khi được
chơn công đức.
Tuy rằng
tiếng kệ mầu đã dứt,
Lòng
chưa ngưng một phút nghỉ ngơi.
Những
điều chi Phật đã thốt lời,
300. Cố
suy nghiệm để khơi nguồn đạo.
Xét rằng
kiếp phàm là khổ não,
Vạn vật
là mộng ảo đồng trường.
Việc tử
sanh không trốn khỏi đường,
Thật
là chẳng khác tuồng con múa.
Nếu
không sớm tìm đường sáng sủa,
Còn
muôn đời sống chỗ u minh.
Bị lợi
danh làm mất tâm linh,
Vì vật
chất quên tình cảm tốt.
Thấy tệ
bạc khiến lòng như đốt,
310.
Nghe gian ngoan bắt sốt ruột rà.
Giờ
phút nào cũng rất thiết tha,
Lòng dạ
của người ta từ mẫn,
Bỏ đi
tánh hẹp hòi nhơ bẩn,
Rèn tập
lòng rộng lớn sạch trong,
Cứu đồng
bào bớt cảnh long đong,
Giúp
nhơn loại khỏi vòng tai biến,
Vì
chánh nghĩa riêng thân vui hiến,
Lo đạo
mầu mặc tiếng khen chê,
Quyết
làm cho đời tỉnh giấc mê,
320.
Phận mình có quản chi việc khổ.
Noi
chí Phật trọn đời cứu độ,
Học Từ
bi rộng mở lòng thương.
Kêu gọi
người cải ác tùng lương,
Lo giải
thoát là phương cứu cánh.
Luôn niệm
Phật thường trau đức hạnh,
Chừa
ác ngôn với tránh tà tâm;
Lo ăn
năn khi đã lạc lầm,
Biết
nhận lẽ khuyên răn chánh đáng;
Việc
hào hiệp khó làm cũng rán,
330. Ở
thẳng ngay khó đặng cũng lo.
Đường
đời tuy có lắm quanh co,
Rán
chiều uốn để lo đạo đức.
Thấy kẻ
yếu liền ra giúp sức,
Việc lợi
dân chẳng chút ngại ngần.
Thật
hành câu vị nghĩa vong thân,
Đem
khêu tỏ tinh thần bác ái.
Kiếp
này chẳng cứu xong nhân loại,
Thì kiếp
sau cũng nối độ đời.
Chữ từ
bi nhứt định không rời,
340.
Câu hỷ xả muôn đời chẳng bỏ.
Đạo Phật
quyết tình khai rộng ngõ,
Pháp
tu nguyền vạch rõ nhiều phương,
Cho
nhơn sanh Cực Lạc biết đường
Sớm giải
kiếp trần dương tạm giả.
Còn
đang nghĩ ngợi nhiều trong dạ,
Kế
nghe bài kệ tỏ thêm rằng:
Lòng vui
chẳng chỗ lường,
Tình
thương không vật sánh.
Thật
là tâm từ bi,
350.
Thật là ý Phật Thánh.
Hỡi kẻ
ở hồng trần,
Hỡi
người ta bà cảnh,
Muốn
cùng Phật sanh cư,
Phải
vui thương bá tánh;
Nghiệp
chướng chớ đeo mang,
Nợ thế
gian trả rảnh.
Nhứt tâm
niệm Di Đà,
Trì
chí lo đạo hạnh.
Trong
không rối loạn tâm,
360.
Ngoài chẳng bìu díu cảnh,
Rộng tợ
khoảng hư không,
Sáng
như mặt nhựt ánh.
Đạt đến
chỗ này rồi,
Không
còn lời so sánh.
Tiếng
kệ ấy ngân như chuông đánh,
Vẫn
còn nghe văng vẳng bên tai.
Người
nào dù có lắm ngủ say
Nghe đến
cũng mở ngay đôi mắt.
Biết
rõ giấc mộng trần mê hoặc,
370. Bừng
tỉnh ngay không chút dần dà.
Rất ước
mong khắp hết người ta,
Đồng
tưởng Phật Di Đà thường niệm.
Học đạo
lý trau giồi hạnh kiểm,
Xem giảng
kinh kiểm điểm tánh tình.
Ngọn
tâm đăng quyết đốt cho minh,
Để thấy
rõ đường sanh Cực Lạc.
Mình
biết chỗ mới dìu kẻ khác,
Không
rõ đường khó dắt người đi.
Việc
thương người phải đúng từ bi,
380. Thương
sai chỗ nhiều khi gây họa.
Nên
xét kỹ để hành đạo cả,
Hầu
giúp cho Phật quả viên dung.
Ngọn lửa
trần mỗi bữa cứ nung,
Mong
bá tánh để lòng phản tỉnh.
Gặp
chánh đạo rán tu chơn chánh,
Nghe
pháp mầu khá vịn đi theo.
Khi
thuyền kề bỉ ngạn quăng neo,
Đến chừng
ấy lái lèo khỏi bận.
Một
bài kệ khác liền chỉ dẫn,
Rằng:
390.
Thật là chơn pháp mầu,
Thì bất
di bất dịch.
Vạn vật
có đổi thay,
Pháp mầu
không xê xích;
Chúng
sanh có mất còn,
Pháp mầu
không sống chết.
Gọi là
chơn pháp mầu,
Trước sau
không dấu vết.
Hỡi kẻ
muốn tu hành,
Pháp mầu
là trước hết.
400.
Nên tìm kiếm trong tâm,
Tất
pháp mầu thấu triệt.
Nghe lời
kệ rất nên siêu việt,
Mong rằng
ai cũng biết tận tường.
Lo hồi
quang để thấy tâm vương,
Rán phản
chiếu cho tường pháp bửu.
Việc đạo
quả muốn cho thành tựu,
Người
tu nên chung thỉ một lòng,
Muốn
nghĩ thêm chưa kịp nghĩ xong,
Một
bài kệ khác ung dung tiếp.
Rằng:
410.
Cõi Ta bà đau thương,
Chúng
sanh luân chuyển luôn.
Phật
trông càng thương xót,
Từ
quang chẳng ngớt tuôn.
Tiếc
thay đời mê ngủ,
Không
thấy ánh Thái Dương.
Mau tỉnh
cơn ác mộng,
Tỉnh
xong kiếp quay cuồng.
Nghe kệ
qua suy nghĩ thêm buồn,
Mình
cũng một người trong bể khổ.
420. Từ
xưa cũng vì chưa tỉnh ngộ,
Mới nhọc
công Thầy Tổ nhiều phen.
Kiếp
chúng sanh thật quá đỗi hèn,
Không
tự giác chờ khuyên mới tỉnh.
Thích
Ca chẳng đợi ai mời thỉnh,
Thấy
khổ đời tự tỉnh xuất gia,
Mối đạo
mầu nhất quyết tìm ra,
Để cứu
vớt người ta sống khổ;
Tự
lòng xót thương đời muốn độ,
Nên sẵn
sàng chịu khổ tu hành;
430.
Lòng từ bi ấy vốn chơn thành,
Nên Đức
Phật bình sanh đắc đạo.
Biết tự
giác không chờ ai bảo,
Đáng
kính thay Phật Tổ ngàn xưa.
Mình
làm sao đền đáp cho vừa,
Ân của
Phật tìm ra chánh đạo.
Mong
ai cũng tôn sùng Tam Bảo,
Lo tu hành
đúng đạo Thích Ca.
Giải
quyết xong cảnh khổ ta bà,
Phật
khỏi nhọc công ra dạy dỗ.
440.
Đó là việc đáp ơn Phật Tổ,
Cũng
là điều giải khổ cho mình.
Tất
nhiên cùng Phật được đồng sinh,
Hết
còn chịu linh đinh biển ái.
Kế
nghe tiếp thêm bài kệ dạy
Rằng:
Người
đời tham đủ thứ,
Rốt cuộc
cũng tay không.
Thế mà
chưa thấy chán,
Vẫn
còn lắm sự mong.
Tội lỗi
càng chồng chất,
450. Đền
trả mãi chưa xong.
Hồng
trần là tạm giả,
Nên tỉnh
ngộ nơi lòng.
Lo tu
hành niệm Phật,
Cho khỏi
nghiệp cùm gông.
Trọn
vui câu giải thoát,
Các nỗi
khổ đều không.
Cảnh ấy
người muốn đến,
Nghiệp
oan chớ đèo bồng.
Hành y
lời Phật thuyết,
460. Sẽ
toại ý người mong.
Ý kệ
như trách kẻ trần hồng,
Biết vật
tạm mà lòng cứ mến.
Rốt cuộc
chỉ não sầu đưa đến,
Người
đời không mãn nguyện bao giờ.
Trong
cái vui có cái khổ chờ,
Đang
ngày sống sẵn hờ ngày chết.
Cái
chi đến cuối cùng cũng hết,
Không
vật nào người được giữ còn.
Ví dù
là sông biển núi non,
470.
Cũng vẫn bị tan mòn khô cạn.
Sanh
thì phải tử là định mạng,
Vật hữu
hình có hạn số căn;
Nếu
không tìm đường lối siêu thăng,
Thì
muôn kiếp vẫn còn sanh tử.
Trong
lúc sống dù mưu vạn sự,
Khi chết
rồi ra thứ bùn lầy;
Từ
ngàn xưa cho đến ngày nay,
Ai cũng
thế nào ai khỏi được.
Nên cởi
mở nghiệp trần thúc phược.
480. Để
tử sanh hết buộc trói mình;
Sự giả
chơn phải xét cho minh,
Lẽ
siêu đọa cũng nên nhớ lại.
Y lời
Phật tổ xưa chỉ dạy,
Giải
thoát muôn khổ hải Ta Bà;
Cầu vãng
sanh cảnh giới Liên Hoa,
Lục đạo
khỏi vào ra thọ nạn.
Đồng Bồ
Tát Như Lai trường mạng,
Cứu
mình còn cứu đặng tổ tiên;
Cũng
như là các bậc tiền hiền,
490.
Không thẹn kẻ sanh trên mặt đất.
Nếu
người chỉ sống theo vật chất,
Thân mất
rồi các vật hóa không;
Như dã
tràng xe cát biển đông,
Muôn
việc đổ theo dòng nước cuốn.
Lo giải
thoát cho đời khỏi uổng
Nên
làm lành để chẳng phí công;
Hãy mở
tâm bác ái đại đồng,
Cứu
giúp kẻ sống trong cảnh khổ.
Nên
hòa thuận chớ nên gây gổ,
500.
Tha thứ nhau đừng bó buộc nhau;
Người
dù là không phải đồng bào,
Cũng đồng
loại nỡ nào nhiễu hại.
Nên
giúp đỡ để cùng tồn tại,
Chớ
đem lòng phá hoại lẫn nhau;
Tinh
thần nhơn loại khá nêu cao,
Lo giải
quyết khổ đau đời sống.
Dẹp
ích kỷ dẹp lòng tham vọng,
Mở lương
tâm mở rộng tình yêu.
Người
với người tương trợ mọi điều,
510. Lấy
thành thật ra nêu trước hết.
Sự vui
khổ hoặc bề sống chết,
Lo đỡ
nưng cứu vớt lẫn nhau;
Đạo
làm người cũng biết đổi trao,
Mọi cảnh
khổ hoàn cầu được bớt.
Việc cơm
áo khá nên chia sớt,
Cảnh
hòa bình cần hợp nhau xây;
Mối
tình thân thiện giữa nhân loài,
Nên
tìm cách tạo gây chặt chẽ.
Giúp
nhau các lo âu được nhẹ,
520.
Được an cư trên lẽ sống còn;
Suy
nghĩ còn tiếp giữa lòng son,
Kế bài
kệ khác liền đưa tới.
Rằng:
Chúng
sanh cõi trần lao,
Thiếu
lòng cứu trợ nhau;
Sanh
ra nhiều tai họa,
Khiến
lắm việc buồn đau.
Khổ vô
tình thì ít,
Khổ cố
ý biết bao;
Bởi
ngã nhân làm khổ,
530.
Vì ích kỷ gây sầu.
Ngàn
xưa đã như thế,
Ngày
nay có khác đâu;
Dục vọng
sanh giết hại,
Tham
lam đổ máu đào.
Oán
thù vì lợi lớn,
Giận
ghét bởi quyền cao;
Tiền
tài quên cốt nhục,
Danh vị
hại đồng bào
Nguyên
nhân của sự khổ,
540.
Người đã hiểu ra sao;
Nhưng
mà không chịu tránh,
Trái lại
cứ mang vào.
Khiến cho
thêm khổ nạn,
Đời
này đến đời sau;
Chúng
sanh trên thế giới,
Cần phải
biết thương nhau.
Tiêu
diệt cảnh nghèo khổ,
Tẩy trừ
nạn đói đau;
Cùng
chung lo bảo vệ,
550.
Không phân biệt sắc màu.
Đối
đãi nhau thành thật,
Cùng tôn
trọng lẫn nhau;
Hòa
bình chung sức lập,
Đạo đức
cố giồi trau.
Sống
không làm nhau khổ,
Chết
cũng được tiêu dao;
Loài
người trên thế giới,
Việc ấy
khá ghi vào.
Giúp
người vui thì tốt,
560.
Làm người khổ nỡ nào;
Việc
lành nên tạo gấp,
Điều dữ
khá chừa mau.
Đồng
tâm hành thiện sự,
Đâu
còn cảnh binh đao;
Khổ Ta
Bà tất hết,
Vui Cực
Lạc thay vào.
Đời
văn minh tiến bộ,
Há
không nghĩ đến sao?
Cái
vui và cái khổ,
570.
Người nên lựa cái nào?
Vui thật
hay vui giả,
Khổ tạm
hay khổ lâu;
Cần để
tâm chọn lựa,
Xây hạnh
phúc hoàn cầu.
Vui cá
nhân ngắn ngủi,
Vui đại
chúng dài lâu;
Vui
riêng khó tránh khổ
Vui
chung tất chẳng sầu.
Thích
Ca hồi thuở trước,
580. Tại
sao bỏ đài lầu?
Thấy
vui riêng là khổ,
Vui
riêng cũng không lâu.
Nên
tìm vui đại chúng,
Thật
là vui nhiệm mầu;
Thường
tình cho là dại,
Nhưng
nào có dại đâu.
Thật
là chơn trí thức,
Thật
là kẻ hiểu sâu;
Lợi
danh không thể gạt,
590.
Tài sắc khó nhử câu.
Đời tư
đành chịu bỏ,
Để đổi
vui nhiệm mầu;
Vui mười
phương thế giới,
Vui vạn
vật năm châu.
Mẹ cha
được vui cả,
Vợ con
cũng hết sầu;
Đó là
vui chơn thật,
Cũng
là vui dài lâu.
Hơn mấy
ngàn năm lẻ,
600.
Còn gương sáng mất đâu;
Cái
vui ấy bất diệt,
Chúng
sanh khá lo cầu.
Đời
nay là mạt pháp,
Vui
chung rất cần âu;
Nếu cá
nhân còn nặng,
Thế giới
vẫn còn sầu.
Tiêu
diệt hay tồn tại,
Do người
chẳng do đâu;
Cùng
lành cùng sống cả,
610.
Cùng dữ cùng chết mau.
Không
cần hỏi Tiên Phật,
Tự xét
biết thế nào.
Nghe kệ
này người nghĩ ra sao?
Riêng đây
cảm thấy nhiều kích thích.
Các khổ
đau thêm rành tông tích,
Con đường
lành biết được sâu xa;
Ngại
ngần chi mà chẳng tiến ra,
Tạo thế
giới bình hòa khoái lạc.
Giúp
nhau sống đừng làm nhau thác,
620. Ấy
là điều khao khát nhất trần;
Nên thương
người như thể thương thân,
Đời cần
có tinh thần tương trợ.
Làm
người kính chớ làm người sợ,
Nên
giúp nhau đừng có hại nhau;
Nếu
người đời học thức càng cao,
Càng
biết trọng hậu nhau mạng sống.
Trước
đau khổ lấy làm cảm động,
Đó mới
là thật bổn tâm người;
Nên
làm cho ai cũng vui cười,
630.
Chớ nên để cho người than khóc.
Lấy đạo
đức ra làm căn gốc,
Đem
khoan nhân đối đáp lẫn nhau;
Biết
tiếc người từng giọt máu đào,
Biết
trọng sức cần lao kẻ khác.
Tránh
tất cả những lời chua chát,
Các
hành vi bạo ác tránh luôn;
Tránh
mọi điều tham vọng điên cuồng,
Tránh
các việc chủ trương phi nghĩa.
Những
hành động khiến đời mai mỉa,
640.
Lo tránh xa không để máng vào;
Việc
ngày nay biết nhớ ngày sau,
Tội với
phước thế nào xét kỹ.
Tránh
cử động theo lòng hồ mị,
Tránh
hành vi theo ý nhất thời;
Tránh
hại mình tránh hại người đời,
Sự chi
cũng xét nơi nhân quả.
Luôn
tiêu biểu tinh thần cao cả,
Tỏ rõ
người văn hóa thượng lưu;
Vui lấy
ân ra trả oán cừu,
650. Vui
chịu khổ để mưu đại nghĩa.
Lòng
nhân ái thường lo trau trỉa,
Việc
thiện lương chẳng để lãng quên;
Các việc
vừa lược kể nơi trên,
Đời
văn vật càng nên sớm có.
Còn
đang nghĩ thêm điều này nọ,
Kế được
nghe bài kệ khác thêm.
Rằng:
Tuy thế
giới ngày nay,
Nhiều
phát minh rất tài;
Nhưng
vấn đề sanh tử,
660.
Vẫn còn dở chưa hay.
Loài
người cứ phải chết,
Cái chết
không đổi thay.
Thế là
phát minh ấy,
Chưa
khỏi kiếp trần ai.
Dùng
nó giúp nhơn loại,
Song
chớ có mê say;
Mê say
sanh tự mãn,
Tự mãn
gây nạn tai.
Tai nạn
bằng khoa học,
670.
Thần Thánh cũng châu mày,
Tình
thương nhau nếu mất,
Tiêu
diệt chỉ phút giây.
Rán
hòa bình thế giới,
Khá bảo
vệ nhơn loài.
Sự đại
đồng bác ái,
Mau thật
hiện đời nay.
Là người
thì giúp đỡ,
Chớ
phân biệt Đông Tây;
Sanh mạng
cần tôn trọng,
680.
Dù rằng khác giống nòi.
Kẻ khỏe
giúp người yếu,
Kẻ dở
học người hay;
Mạnh đừng
sanh lấn hiếp,
Quyền
chớ có ra oai.
Dở
không làm mặt giỏi,
Hay chẳng
có khoe tài;
Giàu đỡ
nâng nghèo khó,
Khôn
chỉ bảo ngu ngây.
Người
sanh trên mặt đất,
690.
Đồng giá trị như ai;
Kính
trọng đừng khinh bỉ.
Dung
thứ chớ gắt gay,
Ấy những
điều đáng có,
Ngay
trên thế gian này;
Giết hại
không ai muốn,
Thù
oán chẳng ai gây.
Người
nào cũng chơn thật,
Không
ai gạt lường ai;
Thương
nhau như huynh đệ,
700.
Trọng nhau tợ chơn tay.
Tinh
thần và vật chất,
Đều
nưng đỡ cả hai.
Hòa
bình khắp trái đất,
An lạc
cả nhơn loài.
Người
sợ người không có,
Ai
cũng chẳng nghi ai.
Của rơi
không sợ mất,
Nhà ngủ
khỏi then cài.
Người
đều cao giáo dục,
710. Đều
trọng nghĩa khinh tài;
Bề đức
hạnh lo sửa,
Việc
trí thức lo khai.
Thôn
quê như thành thị,
Đều
vui vẻ đêm ngày.
Không
còn bị người hiếp,
Cũng hết
kẻ bị đày.
Quan ô
không còn nữa,
Dân bạo
cũng chẳng ai;
Người
tự do như một,
720.
Được bình đẳng nhơn loài.
Nếu thật
là tiến bộ,
Nếu thật
có chơn tài.
Làm
vui cho mọi kẻ,
Không
gây khổ cho ai.
Mọi người
nên phản tỉnh,
Ớ nhân
vật đời nay.
Tiếng
kệ tuy đã dứt bên tai,
Nhưng
lòng vẫn còn dài suy nghĩ.
Cám ơn
đấng siêu hình dẫn chỉ,
730.
Các điều nầy nguyện sẽ truyền ra;
Để cho
người đời đạo gần xa,
Có dịp
đọc để mà suy nghiệm.
Lẽ phải
trái tự mình kiểm điểm,
Tránh
cho thân khỏi chuyện sai lầm;
Trước
là mình khỏi hối hận tâm,
Sau l
à giúp người thêm phúc lợi.
Thấy
chơn chánh làm ngay chẳng đợi,
Vì thời
gian theo dõi bên lưng;
Thường
việc may ít gặp hai lần,
740.
Còn việc rủi gặp luôn không hạn.
Khuyên
người sự tu hành phải rán,
Vì ít
khi gặp đặng chánh đàng;
Muốn cứu
mình hoặc cứu thế gian,
Thiếu
chánh đạo khó toan cứu nổi.
Lòng
tin tưởng vốn là nguồn cội,
Nhưng
tin lầm tội lỗi càng sâu;
Lấy
nhiệt tâm suông chẳng đủ đâu,
Cần lấy
trí xét cầu mới được.
Đâu là
tội còn đâu là phước,
750.
Ma thế nào còn Phật thế nào;
Nhứt thiết
cần để trí suy vào,
Phân
tích kỹ rồi sau quyết định.
Ma giả
dối Phật là chơn chánh,
Ma hại
người Phật chẳng hại ai;
Ma làm
cho nam nữ đọa đày,
Phật cứu
độ gái trai giải thoát.
Ma vị
kỷ thành ra bạo ác,
Phật xả
thân nên rất từ bi;
Ma chỉ
làm ngoài mặt tu trì,
760.
Phật thì cả trong ngoài đạo đức,
Ấy đại
khái việc ma việc Phật,
Còn những
điều tội phước sau đây:
Tội là
hành động hại nhơn loài,
Phước
là việc tạo gây lợi chúng.
Tội là
việc khiến người kinh khủng,
Phước
là điều giúp chúng an vui;
Tội là
lòng ích kỷ hại người,
Phước
là tánh thương đời bố thí.
Tội là
việc trái đường đạo lý,
770.
Phước là điều hợp với từ tâm;
Tội là
xui kẻ tạo sai lầm,
Phước
là khiến người làm chánh đáng.
Tội là
kẻ hư đời hại mạng,
Phước giúp
người nên hạnh an thân;
Tội hại
người vật chất tinh thần,
Phước
giúp kẻ linh hồn xác thịt.
Tội
khiến kẻ lạc đường mù mịt,
Phước
giúp người đến bước quang minh;
Tội hại
người chịu kiếp tử sinh,
780. Phước
giúp kẻ nhẹ mình siêu thoát.
Tội
tóm tắt là điều tà ác,
Phước
kể ra là việc tốt lành;
Lòng
thương mong tất cả chúng sanh,
Phân
tích rõ để hành đúng lẽ.
Không
những cứu mình còn cứu kẻ,
Khỏi
đường ma khỏi lẽ tội tình;
Giúp
thế gian giữ vững an ninh,
Và cũng
giúp nhơn sinh hạnh phúc.
Dân
chúng đã khổ sầu lắm lúc,
790.
Chắc không ai muốn chất khổ thêm;
Trái lại
thường cầu khẩn ngày đêm,
Cho
thiên hạ được êm đời sống.
Hòa
bình mọi nhà đều trông ngóng,
Giặc
giã không ai muốn ước ao;
Cái thiện
tâm bất luận người nào,
Cũng đều
có như nhau tất cả.
Khác
nhau chỗ biết làm khai hóa,
Hay là
không chịu mở ra thôi;
Lúc mới
sanh tánh thiện có rồi,
800.
Làm tội ác từ hồi nhiễm thế.
Biết tỉnh
ngộ quay về cội rễ,
Ngôi
Phật Tiên có thể trở nên;
Tánh
thiện mong người chớ bỏ quên,
Dù sao
cũng mau nên nhớ lại.
Tội lỗi
mấy cũng nên hối cải,
Nghe kệ
kinh trai giới tu hành;
Khuyên
lẫn nhau lánh dữ làm lành,
Cùng
giúp đỡ khi sanh khi tử.
Nơi
nào cũng lo hành thiện sự,
810. Tất
trở nên không khí ôn hòa;
Bạo ác
đâu còn cớ sanh ra,
Đau khổ
kiếp người ta cũng bớt.
Giúp cảnh
sống thanh bình khoái huợt,
Còn
giúp cho khi thác siêu sanh;
Có phải
chăng là việc tốt lành,
Ai
cũng có thể làm nên được.
Rất
mong mỏi nhơn dân các nước,
Đồng
chủ trương đại cuộc hiền hòa;
Để giúp
cho tất cả người ta,
820.
Được vui vẻ sống qua ngày tháng.
Một
bài kệ khác liền tiếp giáng,
Rằng:
Chúng
sanh khắp bốn phương,
Vì nhỏ
hẹp tình thương,
Nên từ
hồi vô thỉ,
Không
ngớt cảnh chiến trường.
Nào là
tiểu tai nạn,
Nào là
đại họa ương,
Từ
sanh cho đến chết,
Thường
trong cảnh thê lương.
830.
Bao nhiêu điều thống khổ,
Tự tay
khách trần dương;
Biết tội
không trừ bỏ,
Thấy
ác cứ dựa nương.
Phạm tội
còn thêm tội,
Đã ác
mãi ác trương;
Kẻ thì
cố hung dữ,
Người thì
thích bất lương.
Tuy
khác nòi khác giống,
Không
khác tánh bạo cường;
840.
Khổ khổ Ta Bà khổ,
Đa số
thiếu tình thương.
Tình
thương nên mở rộng,
Thương
hết kẻ bốn phương;
Thành
tâm lo giúp đỡ,
Thật ý
ở hiền lương.
Thuận
hòa không gây gổ,
Chơn thật
chẳng gạt lường;
Hòa
bình đồng yêu chuộng,
Nhơn đạo
đồng chủ trương.
850.
Người được như thế cả,
Thế
gian tức thiên đường.
Nghe kệ
nầy cảm kích phi thường,
Nhận
thấy rất thích đương hiện tại.
Hy vọng
khắp năm châu nhơn loại,
Biết hồi
tâm sửa cải như trên;
Mở
tình yêu rộng lớn mông mênh,
Tạo thế
giới hòa bình hạnh phúc.
Người
cùng biết thương nhau từng chút,
Giúp đỡ
nhau mọi cuộc thăng trầm;
860.
Ai cũng đều được có từ tâm,
Không
ai có ý làm ai khổ.
Khi
làm quấy tự mình biết hổ,
Chẳng
đợi ai đánh đổ đến mình;
Đọc sử
kinh trau luyện tánh tình,
Không
thẹn với anh minh tiền bối.
Đường
sáng sủa quyết khai rộng lối,
Giúp
cho người lui tới tự do;
Cảnh
bùn lầy được hết sợ lo,
Cũng
khỏi bước lần dò tăm tối.
870. Học
Phật việc từ bi là cội,
Noi
Thánh hiền nhơn ngỡi là nguồn;
Thương
chúng sanh lo cứu độ luôn,
Xưa
nay vẫn một đường không khác.
Việc
nhơn nghĩa từ bi muốn đạt,
Thì
tinh thần cương quyết phải nhiều;
Chướng
ngại dù có gặp bao nhiêu,
Cũng
chẳng để cho siêu lòng dạ.
Đem
chí lớn ra làm đạo cả,
Đeo đuổi
cho đến thỏa ý nguyền;
880.
Khi phải kiên thì đủ nhẫn kiên,
Khi phải
dũng thì liền anh dũng.
Tùy
phương pháp để mà áp dụng,
Tùy thời
cơ để ứng biến quyền;
Giúp
cho người vui vẻ ổn yên,
Trên đạo
lý như trên đời sống.
Lòng
yêu mến nhơn dân càng rộng
Thì
tâm hồn xây dựng càng nhiều;
Cái
tinh thần khiếp nhược càng tiêu,
Và ý
chí cao siêu càng lớn.
890.
Thấy ai khổ thì lòng đau đớn,
Chỉ giúp
người chớ chẳng hại người;
Chính
đó là tánh của Phật Trời,
Mà tất
cả người đời đều có,
Nếu
người biết giữ gìn tánh đó,
Không
để lòng vị ngã làm tan;
Tất
nhiên cùng chư Phật đồng hàng,
Tình
thương kẻ thế gian vô tận.
Dứt hết
tánh muốn ham nhơ bẩn,
Cũng
không lòng thù hận ghét ganh;
900. Lấy
khoan dung đối với nhơn sanh,
Biết
giúp đỡ như tình người mẹ.
Thấy hạnh
phúc thì lòng vui vẻ,
Nghe
khổ đau thì dạ buồn rầu;
Dù đi
đâu và ở nơi đâu,
Lòng
thương nhớ lo âu đến mãi.
Phật đối
với chúng sanh thế giới,
Cũng
nhớ thương như vậy khác chi;
Cho
nên người học đạo từ bi,
Các điều
ấy nên ghi nhớ rõ.
910.
Ngôi Tam Bảo quyết làm sáng tỏ,
Thật
hiện lòng cứu độ vô biên,
Nêu
tinh thần giác ngộ siêu nhiên,
Cho bá
tánh tục tiên được thấy.
Như thế
mới đúng lời Phật dạy,
Và làm
cho nhân loại soi chung,
Hầu bỏ
đi các việc dữ hung
Giúp
nhau được sống trong hòa khí.
Người
nào cũng lo gìn đạo lý,
Biết
thương nhau biết quí lẫn nhau;
920. Tội
lỗi không ai muốn phạm vào,
Ai cũng
muốn giồi trau công đức.
Tâm ô
nhiễm hồng trần lo dứt,
Quyết
tu cho giải thoát kiếp mê;
Cõi Niết
Bàn khi thác được về,
Như thế
chẳng vật chi sánh kịp.
Câu
chuyện tới đây vừa nghĩ tiếp,
Tai liền
nghe kệ khác ngâm lên;
Rằng:
Chúng
sanh đồng giác ngộ,
Nhận rằng
đời là khổ;
930.
Thì bất luận người nào,
Cũng
như mình nên độ.
Hoặc độ
người bằng công,
Hoặc độ
người bằng của;
Giúp
nhau có cơm ăn,
Giúp
nhau có nhà ở.
Vui sướng
cùng sớt chia,
Khổ
lao cùng giúp đỡ;
Thông
minh giúp dại ngu,
Giàu sang
giúp nghèo khó.
940. Mạnh
mẽ giúp yếu hèn,
Quan
quyền giúp dân dã;
Tồn
vong cùng chung lo,
An
nguy cùng ủng hộ.
Giúp
nhau được yên lành,
Giúp
nhau hết đau khổ;
Tận
tâm thương yêu nhau,
Tận
tâm lo dạy dỗ.
Đồng mở
rộng trí tài,
Đồng
nâng cao trình độ;
950.
Phá tan hết rừng mê,
Lấp bằng
hết biển khổ.
Chung
lo việc vãng sanh,
Chung
lo việc hóa độ;
Đồng
tâm niệm Di Đà,
Đồng
soi gương Phật Tổ.
Thế giới
được quang minh
Nhơn
sanh hết thô lỗ;
Ai
cũng thiện như nhau,
Cõi Ta
Bà hết khổ.
960.
Chúng sanh ở đời nay,
Sự khổ
đau vô số;
Chết
nhiều thứ dị kỳ,
Bệnh
nhiều chứng quái gở.
Do người
tạo gây ra,
Không
phải tự nhiên có;
Cùng
nhau biết làm lành,
Tất
thanh trời lặng gió.
Các việc
ấy rất cần,
Đời
nay mau thi thố;
970. Nếu
để tháng ngày qua,
Kiếp
thế gian sụp đổ.
Chừng
đó muốn lo toan,
Đã ra
người thiên cổ;
Mê ấy
vẫn huờn mê,
Khổ
kia tồn lại khổ.
Muôn
kiếp chịu lăn trôi,
Khó
tìm ra bến đỗ;
Vậy
chúng sanh đời nay.
Rán tu
cho tỏ ngộ.
980. Nghe
kệ qua khiến lòng mừng rỡ,
Nghĩ rằng
mình hẳn có duyên chi;
Mới được
nghe rộng nghĩa từ bi,
Đường
Phật pháp bước đi càng mạnh.
Thêm
xác nhận tình thương bá tánh,
Đối với
lòng Phật Thánh giống nhau;
Loài
người sanh trên cõi trần lao,
Có
liên hệ với nhau mật thiết.
Cùng
nhờ cậy lẫn nhau mọi việc,
Cho
nên cần phải biết thương nhau;
990. Mặc
dù là có khác sắc màu,
Hoặc
là chẳng cùng nhau nòi giống.
Tình
thương phải cần lo mở rộng,
Mới
giúp nhau cuộc sống đồng vui;
Cũng
chẳng làm xã hội đi lùi,
Biết
trao đổi khiến đời đầy đủ.
Một
mình chẳng thể nào phong phú,
Phải
nhờ người vật nọ vật kia;
Hầu hết
do kẻ khác sớt chia,
Người
mới có mọi bề vật dụng.
1000.
Kẻ cày cấy người lo tầm nhộng,
Kẻ cầu
đường người đóng tàu xe;
Nhỏ như
kim, mỏng tợ lụa the,
Đều nhờ
kẻ làm ra mới có.
Ví dụ
cái xác thân mình đó,
Cũng
là nhờ cha mẹ sanh ra;
Đâu tự
nhiên mà có người ta;
Các vật
khác cũng là như vậy.
Do vật
nọ vật kia hợp lại,
Mới trở
nên tồn tại sanh thành;
1010.
Nào khí trời nào cỏ cây xanh,
Nào
ánh sáng nào dòng nước chảy,
Đều là
giúp sống cho nhơn loại,
Rất
liên quan trọng đại với người;
Thiếu
nó thì không thể sống đời,
Từ xưa
đến hiện thời vẫn thế.
Người
với người có dây quan hệ,
Vật
cùng người toàn thể nương nhau;
Từ việc
nào cho đến việc nào,
Người
với vật nương nhau tất cả.
1020.
Nhìn đâu thấy cũng cần cảm tạ,
Chớ
không nên đem dạ phụ phàng;
Kẻ cho
rằng cô lập sống an,
Là kẻ ấy
hoàn toàn phi nghĩa.
Nếu để
ý nhìn ra bốn phía,
Thấy không
nên chia rẽ với người;
Trái lại
nên đoàn kết khắp nơi,
Mình với
kẻ sống đời mới vững.
Gặp
thiên tai cùng nhau cứu chẩn,
Nhơn họa
thì cùng chận ngăn nhau;
1030.
Sự kết liên chặt chẽ chừng nào,
Người tránh
khỏi khổ lao chừng nấy.
Chịu
suy nghĩ tất là nhận thấy,
Sự
liên quan nhơn loại ra sao;
Cho
nên làm người phải thương nhau,
Lo
nâng đỡ đổi trao mọi việc;
Không
những đối với người quen biết,
Mà với
ai cũng siết chặt tay,
Việc
bán buôn lòng giữ thẳng ngay,
Cách đối
xử thường ngày thành thật.
1040.
Của người mất coi như mình mất,
Thấy
người đau như việc mình đau;
Sự
tham gian trộm cướp đành nào,
Việc
nhiễu hại hùng hào đâu nỡ.
Lấy
lương tâm con người ra ở,
Sự bất
lành rất khó sanh ra;
Đối với
ai cũng có thể hòa
Cái phẩm
giá người ta không mất.
Dù chẳng
biết đạo Tiên đạo Phật,
Cũng
phải gìn tư cách con người;
1050.
Cách nói năng cũng phải lựa lời,
Việc
làm lụng nên coi thiện ác.
Dù người
chẳng có ăn chay lạt,
Nhưng
tánh tình phải được hiền lương;
Việc
hiếu trung cần phải lo lường,
Bề ân
nghĩa cũng nên đền đáp.
Thế
nào trái thế nào phù hạüp,
Soi
gương đời tất được biết ra;
Xung
quanh mình đủ hạng người ta,
Tốt xấu
lấy đó mà lọc lựa.
1060. Mình
được tốt rán làm tốt nữa,
Lỡ xấu
thì lo sửa hết đi;
Ai
khen chê cũng chẳng quản gì,
Việc
thấy phải cứ thi hành tới.
Sức nhẫn
nại là nguồn thắng lợi,
Tánh
gan lì là mối thành công;
Mỗi
người đều đầu não vẫn đồng,
Nhưng
bền chí hay không có khác.
Kẻ bền
chí công thành danh đạt,
Người
đổi tâm sạt nghiệp hư thân;
1070.
Việc càng to càng khó bao lần,
Càng bền
chí bền tâm mới được.
Ví dụ
sự tu hành chưởng phước,
Ở đời
nay thật rất khó làm;
Xung
quanh mình đầy việc tục phàm,
Đầy
quyến rũ dễ làm sa ngã.
Nếu
người chẳng bền lòng chặt dạ,
Phước
không nên đạo quả chẳng thành;
Đó nói
riêng về việc tu hành,
Còn việc
khác muốn nên cũng thế.
1080.
Lấy bền chí ra làm cội rễ,
Đem
quyết tâm ra thế thần phù;
Để hoàn
thành chí hướng trượng phu,
Biết
cư xử tròn câu đời đạo.
Nhận
thức rõ kiếp người mộng ảo,
Thì phải
mau tìm nẻo thoát ly;
Chớ
không nên vì lý do gì,
Ngồi im
để chờ khi hoại diệt.
Sự
đáng bỏ bỏ ngay chớ tiếc,
Việc
nên làm làm riết chớ ngưng;
1090.
Người phải nên tự chủ lấy thân,
Và cần
có tinh thần nhứt định.
Việc
chi cũng phải nên bình tĩnh,
Để xét
suy tà chánh thế nào;
Biết
rõ rồi sẽ quyết định sau,
Tiến hành
đến khi nào kết quả.
Lòng
đã quyết trời gầm không nhả,
Dám hy
sinh hết cả cuộc đời;
Sớm muộn
gì cũng đạt đến nơi,
Đúng
như ý của người mình muốn.
1100.
Có nhứt định tất đời không uổng,
Có hữu
tâm thì chẳng phí công;
Sắt đá
không thể cứng hơn lòng,
Lòng
cương quyết thì không chi khó.
Lôi Âm
Tự được vào tận ngỏ,
Nhờ Đường
Tăng đầy đủ quyết tâm;
Việc khó
nhưng lòng cố kiếm tầm,
Quả
quyết với người rằng sẽ gặp.
Đem hết
cả thành tâm tu tập,
Mối đạo
mầu sẽ gặp mối manh;
1110.
Phật không sai hẹn với chúng sanh,
Nếu
sanh chúng trọn lành tâm ý.
Chuyện
đến đây lòng còn đang nghĩ,
Bỗng
nhiên nghe bài kệ khác thêm,
Rằng:
Muốn
làm Phật hay Ma,
Tự hỏi
lấy lòng ta;
Đừng hỏi
nơi Phật Tổ,
Cũng
chớ hỏi Di Đà,
Việc ấy
do mình định,
Phật
không tính sao ra;
1120.
Siêu đọa thì Phật bảo,
Làm không
vốn tại ta,
Mình
có thể làm Phật,
Mình
có thể làm ma;
Tự
mình nhắm mắt lại,
Tự
mình mở mắt ra.
Mình
phải tự tu lấy,
Không
thể mượn người ta;
Tội
phước do mình tạo,
Lành dữ
do mình ra.
1130.
Dù ngồi bên cạnh Phật,
Lòng
ma vẫn ra ma;
Gần ma
mà lòng Phật,
Chung
cuộc thấy Di Đà.
Phật
do mình hiện tới,
Phật
do mình đi xa;
Chớ
nghi ngờ lẩn quẩn,
Đừng gạn
hỏi bao la.
Muốn
thoát ly cảnh khổ,
Phải tự
quyết nhảy ra;
1140.
Không tham của dương thế,
Chẳng nhiễm
cảnh Ta bà.
Nguyện
vãng sanh Cực Lạc,
Quyết
được tọa Liên hoa;
Tâm
không rời Phật tổ,
Lòng
chẳng cách Di Đà.
Luôn
luôn lo tự giác,
Thường
thường nhớ giác tha;
Thương
người như cật ruột,
Giúp
người tợ giúp ta.
1150.
Lo khai trí Bát nhã
Lo mở
tánh Ma-ha;
Việc
khó làm làm được,
Điều
khó nhẫn nhẫn qua.
Vì người
vui bố thí,
Vì người
vui xuất gia;
Công đức
không riêng hưởng,
Công đức
cho muôn nhà.
Từ bi
khắp thiên hạ,
Chẳng
từ bi riêng ta;
1160.
Khi được tâm như thế,
Không gọi
Phật cũng ra.
Phật sẵn
nơi sanh chúng,
Phật ở
khắp Ta bà;
Người
được lòng như Phật,
Tất
cùng Phật hợp hòa.
Người
mê không thấy Phật,
Phật
giác thấy người ta;
Tu ở
nơi am tự,
Hoặc
tu ở tại gia.
1170.
Đều là có Phật cả,
Chớ
phân biệt gần xa;
Thành
tựu mau hay chậm,
Do tâm
lực mình ra.
Lấy đó
làm căn bổn,
Để cầu
đạo Thích Ca;
Cũng lấy
đó làm chánh,
Để niệm
Phật Di Đà.
Tu
hành được thế ấy,
Không
lầm lạc đường tà;
1180.
Điều này nên nhớ kỹ,
Khuyến
tấn khắp chư gia.
Theo kệ
này để bước đi ra,
Đường
tu học sẽ là nên được.
Muốn
bá tánh đều khai huệ phước.
Bài kệ
nầy hẹn ước truyền sâu;
Giúp nữ
nam sớm thấy đạo mầu,
Khỏi sợ
lạc bước vào tà kiến.
Nếu
tâm đức thường lo trau luyện,
Tội lỗi
không còn diễn lan ra;
1190.
Phước biết lo thì tội biết xa,
Phật
biết kính thì ma biết lánh,
Người
có đạo phải nên có hạnh,
Hạnh
không xong đạo chẳng hề rồi;
Đạo hạnh
cần nhứt quyết trau giồi,
Khi
toàn thiện là người chánh đạo.
Tội
hay phước đều do mình tạo,
Cố
nhiên đời hay đạo cũng mình;
Phải cần
nên đầy đủ đức tin,
Tự điều
khiển lòng mình trong sạch.
1200.
Tâm cứng cỏi dám so thiết thạch,
Tánh sạch
trong bì kịp ngọc châu;
Trong
biển đời chẳng để đời câu,
Sức tự
chủ lúc nào cũng có.
Biết quấy
sai thì lòng tự bỏ,
Biết
chánh chơn thì cố tâm làm;
Được
trở nên nhập Thánh siêu phàm,
Hầu hết
cũng nhờ tâm tự quyết.
Việc đời
có ai mà chẳng tiếc,
Nhưng
không ham vì biết đời tàn;
1210.
Lo tu hành cam chịu gian nan,
Vì biết
đạo là đàng cứu cánh.
Phàm
có thể trở nên Thần Thánh,
Nếu
như người bỏ đặng phàm tâm;
Không
để lòng tái phạm lỗi lầm,
Từ đó
sẽ chứng chơn đạo quả.
Phật
cùng người có đâu xa lạ,
Không
gặp nhau vì dạ khác nhau;
Nếu
cho lòng cùng một sắc màu,
Người cùng
Phật hòa nhau tức khắc.
1220.
Được thấy Phật thì ma hết bắt,
Đạo
khi nên đời tất được xong;
Rán tu
cho phước huệ viên thông,
Đừng để
uổng phí công hương khói.
Như
bài kệ vừa qua đã nói,
Làm Phật,
Ma tự hỏi lòng mình;
Nếu muốn
cho khỏi kiếp tử sinh,
Tự
mình phải tu hành chơn chánh.
Mười
điều dữ hoàn toàn xa tránh,
Mười
điều lành cố gắng làm xong;
1230.
Việc hồng trần vọng tưởng cũng không,
Đường
Phật pháp một lòng tinh tấn.
Bị sự
thế buộc bao nhiêu bận,
Rán gỡ
ra cho đặng tự do;
Khổ Ta
bà tất chẳng còn lo,
Được
khoái lạc vốn là ngày ấy.
Trong
lòng nầy vừa suy đến đấy,
Kế được
bài kệ dạy nói thêm
Rằng:
Chỗ
nào có vạn vật,
Chỗ ấy
có pháp Phật;
1240.
Chúng sanh đếm không cùng,
Pháp
Phật tính chẳng hết.
Phật
luôn nhớ chúng sanh,
Chúng
sanh thường quên Phật;
Di Đà
độ không ngừng,
Phật Tổ
cứu chẳng dứt.
Cả mười
phương Như Lai,
Cùng
khắp chư Bồ Tát,
Nào là
lo cứu sanh,
Nào là
lo độ thác.
1250.
Khi độ bằng ngôn từ,
Khi độ
bằng tài vật;
Tùy
phương mà giúp người,
Tùy người
mà nói pháp.
Vì người
mà xả thân,
Vì người
mà nhẫn nhục;
Cho
chúng sanh từ bi,
Cho
chúng sanh công đức.
Vì
chúng sanh mà sanh,
Vì
chúng sanh mà tịch;
1260.
Phương tiện gieo duyên lành,
Phương
tiện truyền đạo đức.
Hoặc độ
ngay kiếp này,
Hoặc độ
nơi kiếp khác;
Cứu
chúng sanh được vui,
Cứu
chúng sanh khỏi ác.
Chư Phật
cứu độ luôn,
Dù đến
vô số kiếp;
Phật độ
thế đành rồi,
Thế
gian tự độ tiếp.
1270.
Để cho Phật độ không,
Độ bao
giờ cho hết;
Vui do
chúng sanh gây,
Khổ do
chúng sanh diệt.
Vừa tự
độ lấy mình,
Vừa cầu
xin Phật giúp;
Biết lội
được có thuyền,
Tất khỏi
lo chết ngụp.
Lợi
ích cả hai phương,
Tự lực
và tha lực;
1280.
Chúng sanh có nhiều người,
Quá ỷ
lại nơi Phật
Chỉ niệm
Phật cho nhiều,
Không
lo hành đạo đức;
Ngoài
miệng niệm Nam Mô,
Trong
lòng còn tích ác.
Thế là
trái tu hành,
Thế là
trái lời Phật;
Phật
chỉ độ hiền lương,
Phật
không độ hung ác.
1290.
Trước ác mà sau hiền,
Tất
nhiên là Phật giúp;
Trước
hiền mà sau hung,
Tất Phật
không thể vớt.
Mình
biết mình còn hung,
Phật
biết thừa mình ác;
Người
ôm cái ác tâm,
Thật
luống công niệm Phật
Phật
tuy rất từ bi,
Không
vị tư ai hết;
1300.
Phật không giúp người nầy,
Để làm
hại người khác.
Lòng
Phật rất công bình,
Phân minh
rành thiện ác;
Tưởng
Phật như ý phàm,
Tất là
sai tánh Phật
Nên lấy
tâm công bình,
Nên lấy
lòng chơn chất;
Để mà
niệm Di Đà,
Để mà
cầu chư Phật
1310.
Thế mới gọi nhà tu,
Thế mới
gọi đạo đức;
Niệm
thế sẽ chứng thành,
Niệm
thế sẽ hiệu lực.
Ấy là
chơn tu hành,
Ấy là
chơn niệm Phật;
Nam nữ
cõi thế gian,
Niệm
như vầy khỏi lạc.
Cách
niệm Phật chỉ cho đích xác,
Lòng từ
bi phân tách rõ ràng;
1320.
Lời kệ qua giúp kẻ thế gian
Càng
thêm được vững vàng tin tưởng.
Nếu
mình cố gắng lo tu dưỡng,
Tất Phật
không hẹp lượng với mình;
Phật từ
bi cứu độ chúng sanh,
Chẳng
phụ kẻ hữu tình với Phật.
Người
niệm Phật được lòng thành thật,
Đương
nhiên là có Phật vãng lai;
Phật
không hề bỏ sót một ai,
Nếu người
ấy tâm hoài đến Phật
1330.Trừ
những kẻ lòng đầy gian ác,
Niệm
Phật trong giây lát rồi thôi;
Hoặc
những người niệm Phật ngoài môi,
Trong
lòng chẳng thật người tin Phật
Tu giả
dối chỉ thêm tội ác,
Không
bao giờ được Phật hộ trì;
Chớ tưởng
rằng Đức Phật từ bi,
Độ tất
cả bất tri lành dữ.
Biết
niệm Phật rán làm thiện sự,
Phước
sanh thì nghiệp dữ tiêu đi.
1340.
Nếu người không gây tội lỗi gì,
Thêm
niệm Phật càng qui Phật chóng.
Ví như
kẻ của tiền dư đọng,
Mà làm
thêm chắc đặng mau giàu;
Còn
người nghèo mà biết cần lao,
Tất là
khỏi bị câu đói rách.
Như
bài kệ qua rồi đã vạch,
Phật
hay ma vốn thật tại mình;
Người
há không trau sửa tánh tình,
Để cho
được trọn lành như Phật.
1350.
Tuy sống giữa đời đầy vật chất,
Sanh nhai
bằng nghề nghiệp chánh chơn;
Được
thế là mới gọi hiền nhơn,
Và
cũng đứng vào hàng trong sạch.
Nuôi sống
cố nhiên là nhiều cách,
Nhưng
nó không bắt buộc làm hung;
Làm hiền
lành chơn chánh hiếu trung;
Đời sống
có thể cung cấp được.
Tại sao
phải làm điều bạo ngược,
Chẳng
những là ô trược thân danh,
1360.
Mà còn làm đời sống bất lành,
Các tội
lỗi buộc ràng mỗi bữa.
Nên
xét kỹ tự mình lo sửa,
Cho
lương tâm không hổ với đời;
Dù người
không tin tưởng Phật Trời,
Cũng
phải biết việc người tốt xấu.
Việc tốt
đẹp thì nên tạo cấu,
Điều xấu
xa thì chớ tập tành;
Luật
pháp cần tôn trọng tuân hành,
Việc
làm phải tốt lành chơn chánh.
1370.
Quyền lợi của người nên trọng kính,
Và nên
lo an định quốc dân;
Dù
không tu cũng sánh bực Thần,
Đương
nhiên quí báu hơn tu dối.
Sống đời
chẳng để cho phạm tội,
Tuy
người nhưng đáng gọi Thần Tiên;
Ai
cũng đều ăn ở lương hiền,
Xã hội
chẳng trở nên hỗn loạn.
Giúp
cuộc sống cho nhau chính đáng,
Mỗi
người đều có bổn phận lo;
1380. Dân
hiền hòa cùng được ấm no,
Nước
nhà cũng khỏi lo sanh biến.
Nếu đức
hạnh của người tiến triển,
Thì sự
tu sẽ đến chẳng không;
Đạo lý
luôn có sẵn nơi lòng,
Có dịp
đến thì trông thấy nó.
Thấy
Phật cũng đến từ chỗ đó,
Nếu lòng
người đừng có lãng quên;
Cũng
như lời kệ đã nói trên,
Người
có thể làm nên Tiên Phật.
1390.
Tánh tự chủ nếu không để mất,
Thì là
không bị vật khiến sai;
Sẽ trở
nên người tốt lành ngay,
Dù có
lỗi những ngày quá khứ.
Tội
nơi tâm lấy tâm trừ khử,
Tự
lòng mình đổi dữ ra lành;
Thế
cho nên chỉ một khắc canh,
Từ trược
đổi ra thanh chẳng khó.
Đã có
lắm người như thế đó,
Chỉ
phút giây được tỏ đạo mầu;
1400.
Khác nào như đêm tối đã lâu,
Trong
tức khắc trời soi sáng cả.
Quyết
tu sẽ có ngày đắc quả,
Đúng
như câu vạn sự do tâm;
Học Phật
đừng quên chữ thậm thâm,
Người
bền chí sẽ tầm được đạo.
Lấy nhẫn
nhục chịu khi khảo đảo,
Đem giới
răn để bảo vệ lòng;
Việc
khó khăn và lúc gai chông,
Đủ nghị
lực với lòng tin tưởng.
1410. Cảnh
xung quanh có nhiều ảnh hưởng,
Đừng để
cho ép uổng được mình;
Trí huệ
đem phán xét sự tình,
Thiền
định lấy ra bình tâm địa.
Bao
nhiêu đó biết lo trau trỉa,
Trên
đường tu không ngã nửa chừng;
Chỉ một
đời đủ chứng Phật Thần,
Không
cần phải xả thân nhiều kiếp.
Đến
đây tiếng kệ cho nghe tiếp,
Rằng:
Cõi Ta
Bà thế giới,
1420.
Hữu hình thì tất hoại;
Vạn vật
chung số phần,
Chẳng
phải riêng nhơn loại.
Ai
cũng lo nghèo giàu,
Ai
cũng lo thắng bại;
Giàu
nghèo rồi cũng thôi,
Thắng
bại rồi cũng bãi.
Người
đời không trường sanh,
Sự vật
chẳng tồn tại;
Vật nối
nhau tiêu tàn,
1430.
Người nối nhau chết mãi.
Cách sống
có nhiều phương,
Cách
chết cũng nhiều loại;
Sống đều
sống không lâu,
Chết đều
thân tan hoại.
Ý dục
lớn như non,
Lòng tham
sâu tợ hải;
Người
với người gian lừa,
Người
với người giết hại.
Ai
cũng tưởng khôn ngoan,
1440.
Không ai cho ngu dại;
Người
là chỗ hơn thua,
Người
là nơi lợi hại.
Ai
cũng muốn thành công,
Không
ai mong thất bại;
Nào việc
dữ việc lành,
Nào việc
quấy việc phải.
Mỗi
người muốn khác nhau,
Trong
thế giới nhơn loại;
Do đó
sanh cạnh tranh,
1450.
Do đó sanh biến cải.
Vô số
cuộc lệ rơi,
Vô số
cảnh máu chảy;
Đời là
bãi tha ma,
Đời là
cái khổ hải.
Khổ chẳng
phải tại trời,
Mà khổ
do nhơn loại;
Nên
khuyên nhau hiền từ,
Nên
khuyên nhau hối cải.
Khá
làm phước làm nhân,
1460.
Khá tương thân tương ái;
Giúp
nhau được sanh tồn,
Giúp
nhau khỏi sát hại.
Cho
nhau đủ gạo cơm,
Cho
nhau có lụa vải;
Vật dụng
được đủ đầy,
Phương
tiện được rộng rãi.
Không
còn kẻ vô liêm,
Không
còn người mất dạy;
Học thức
được đồng đều,
1470.
Đức hạnh ai như nấy.
Giúp
nhau được sướng vui,
Giúp
nhau được an thái;
Tạo
Thiên đường thế gian,
Tạo Cực
Lạc hiện tại.
Ai
cũng được từ bi,
Ai cũng
lo bác ái;
Mạng
người biết kính yêu,
Của
người không cướp lấy,
Được
tâm hồn cao siêu,
1480.
Được tinh thần quảng đại;
Đời sống
hết đói nghèo,
Lòng dạ
hết ngu dại.
Người
bình đẳng như nhau,
Cảnh
an ninh được mãi;
Nghiệp
mê người chẳng gây,
Cõi khổ
tất biến cải.
Có thể
dứt luân hồi,
Có thể
ngăn kiếp hoại;
Sanh tử
đổi Niết Bàn,
1490.
Oan khiên đổi tự tại.
Người
người được thanh nhàn,
Người
người không chướng ngại;
Chúng
sanh cõi Ta bà,
Cũng
nên suy xét lại.
Mau hợp
lực đồng tâm,
Để lấp
xong khổ hải;
Giải
thoát là tối cần,
Tử
sanh là trọng đại.
Ngày
giờ qua rất mau,
1500.
Khuyên người chớ trễ nãi;
Mỗi bữa
cố tiến lên,
Đừng
phút nào lùi lại.
Cần nối
chí Phật đà,
Nên rộng
tình nhơn loại;
Lo cho
cả nhơn sanh,
Được
an vui mãi mãi.
Con
người sống trong thời hiện tại,
Mặc dù
là thông thái văn minh;
Nhưng
vẫn còn trong cảnh tử sinh,
1510.
Theo định luật hữu hình tất hoại.
Người
vẫn bịnh vẫn già chết mãi,
Vật có
sanh đều hoại đều tàn;
Khổ
não còn đầy giữa thế gian,
Thân
người rốt cuộc hoàn tro bụi.
Sự vật
thấy chế nhiều thứ mới,
Già chết
xem còn cũ như xưa;
Sức
lên trời xuống biển có thừa,
Nhưng
thiếu sức ngăn ngừa thần chết.
Giàu
sang bỏ xác rồi cũng hết,
1520. Nghèo
hèn hơi thở dứt cũng thôi;
Hỏi
cái chi là của người đời?
Trả lời
chẳng có gì tất cả.
Chỉ một
cuộc lữ hành xứ lạ,
Về rồi
thôi không thể mang theo;
Đời
khác chi là cảnh bọt bèo,
Không
thể tránh khỏi ngày tan rã.
Thật
là kiếp con người tạm giả,
Thế
gian là mồ mả của người;
Kể từ
khi mới có đất trời,
1530.
Kéo dài đến cõi đời hiện tại.
Trái đất
của người đang ở đấy,
Không
chỗ nào chẳng có thây chôn;
Thây
người nầy ra đất ra bùn,
Mọc
rau cỏ nuôi thân người khác.
Thây
kiếp trước mọc lên rau rác,
Kiếp
sau ăn không biết là thường;
Người
nối nhau chịu chết một đường,
Dù tài
trí không phương cạy gỡ.
Kiếp sống
ngắn lo lường vô số,
1540.
Ít sự vui sự khổ thì nhiều;
Ngày
tháng quanh quẩn có bấy nhiêu,
Xưa
nay vẫn một chiều không khác.
Người nầy
thác kế người kia thác,
Sự
thác là kết cuộc đời người;
Bất luận
ai sống dưới gầm trời,
Không
tránh khỏi ngày hơi thở dứt.
Thế
thì khá nên tin lời Phật,
Lo tu
cho giải thoát kiếp phàm;
Các
nghiệp mê cõi thế không làm,
1550.
Tất là khỏi bị sanh tử kiếp.
Tạo
nghiệp tất nhiên là thọ nghiệp,
Nghiệp
nào thì chịu kiếp nấy ra;
Nghiệp
người ta sanh kiếp người ta,
Nghiệp
thú vật sanh ra thú vật.
Nghiệp
ác tất rơi vào chỗ ác,
Nghiệp
lành thì được gặp chỗ lành;
Chúng
sanh tùy nghiệp tạo mà sanh,
Có
sanh tất phải đành có tử.
Việc
sanh tử muốn cho rảnh sự,
1560.
Nghiệp hồng trần chớ thứ nào gây;
Lo tu
hành cầu đạo Như Lai,
Tâm ô
nhiễm trần ai giũ sạch.
Trong
lòng tưởng Phật không hở cách,
Nhìn
thế gian bằng mắt từ bi;
Thấy
khổ lo cứu hết khổ nguy,
Thấy
mê độ mê si được khỏi.
Làm
phước đức không làm tội lỗi,
Lợi
cho đời chẳng hại người đời;
Ở phàm
nhưng phàm tánh đã rời,
1570.
Chắc chắn nghiệp luân hồi hết được.
Mọi
người biết đua nhau làm phước,
Chẳng những
cùng sống được an vui;
Còn
giúp khi thác khỏi luân hồi,
Nhứt
là khỏi sanh nơi thống khổ.
Người
há chẳng cùng nhau tế độ,
Dìu dắt
qua khỏi lộ tử sanh,
Tế độ
nhau được sống no lành,
Là được
biết tu hành giải thoát.
Nghĩ đến
đây kế bài kệ khác,
1580.
Cho nghe qua những việc như sau
Rằng:
Những
điều người đã nghĩ,
Đúng
như lời Phật chỉ;
Kiếp
chúng sanh vô thường,
Cõi thế
gian mộng mị.
Cứ nối
nhau sanh thành,
Cứ nối
nhau tiêu hủy;
Không
phải là mới đây,
Mà đã
từ vô thỉ.
Khổ
lão không thể ngăn,
1590.
Khổ tử không thể trị;
Thời đại
có khác nhau,
Sống
chết vẫn một lý.
Đen trắng
khác mặt mày,
Vui buồn
đồng tánh ý;
Sống
theo lối cảm tình,
Sống
theo lòng ích kỷ.
Nào
tha thiết ái ân,
Nào
mong cầu danh vị;
Kẻ trẻ
chưa vừa lòng,
1600.
Người già chẳng mãn ý.
Ai
cũng muốn trường sanh,
Ai
cũng muốn phú quí;
Bịnh tật
ai cũng ghê,
Chết
chóc ai cũng kỵ.
Nhưng
bịnh tật khó lìa,
Nhưng
chết chóc khó tị;
Ai
cũng tổn công lao,
Ai
cũng hao tâm trí,
Thân sống
không giữ còn,
1610.
Muốn ham chẳng được phỉ;
Định mạng
của người đời,
Xưa
nay không sai dị
Người
cũng nên tỉnh hồi,
Người
cũng nên suy nghĩ;
Giải
thoát kiếp vô thường,
Ly
khai đời mộng mị.
Bằng
cách học từ bi,
Bằng
cách tìm chân lý;
Chinh phục
máy càn khôn,
1620.
Thông qua cõi huyền bí.
Cửa
luân hồi hết vào,
Biển tử
sanh hết lụy;
Luôn
luôn được trường tồn,
Thường
thường được như ý.
Ấy mới
chơn vinh quang,
Ấy mới
chơn địa vị;
Người
đạt tới mức nầy,
Thật
là chơn giá trị.
Người đời
càng văn minh,
1630.
Việc sống chết càng nghĩ;
Tìm
cách trừ khổ đau,
Cho
người đời hoan hỷ.
Phật
cũng vì tử sanh,
Đem
pháp tu ra chỉ;
Hiện tại
được an vui,
Hậu
lai hết khổ lụy,
Nghe lời
Phật thì hòa,
Nghe lời
Phật hết ngụy;
Phật
hoàn toàn từ bi,
1640.
Phật hoàn toàn chân lý.
Vì
chúng sanh mà làm,
Vì
chúng sanh mà nghĩ;
Tu cho
cả chúng sanh,
Không
tu cho ích kỷ,
Giúp mọi
người phước duyên,
Giúp mọi
người huệ trí;
Thấy
tai nạn lo trừ,
Thấy bịnh
tật lo trị.
Độ người
hết khổ sầu,
1650.
Độ người hết phiền lụy;
Thật
lòng thành mà tu,
Thật
lòng thương mà thí.
Đó mới
thật tu hiền,
Đó mới
thật đạo lý;
Kẻ học
đạo rán hành,
Người
mộ tu khá nghĩ.
Đạo Phật
là chánh minh,
Đạo Phật
không hồ mị;
Xưa
nay chẳng đổi dời,
1660.
Người đời nên xét kỹ.
Làm
theo lời Phật khuyên,
Đi
theo đường Phật chỉ;
Thống
khổ không còn mang,
Luân hồi
không còn bị.
Thật tự
tại tự do,
Thật tự
thân tự trị.
Kệ đã
qua nhưng lòng còn nghĩ,
Đạo Phật
là chơn lý vô cùng;
Vì cứu
đời vì lợi ích chung
1670.
Thật bác ái thật lòng từ mẫn.
Nếu
sanh tử người không vương vấn,
Đạo Phật
không còn bận khai trương;
Ngày
nào người sanh tử còn vương,
Ngày ấy
vẫn còn trương đạo Phật.
Kẻ lầm
lạc ra tay dìu dắt,
Người
đắm chìm ra sức vớt lên;
Chẳng
mong ai nghĩa trả ơn đền,
Ấy bổn
phận thiêng liêng đạo Phật.
Giúp
sanh chúng ấm no vật chất,
1680.
Còn giúp cho sáng suốt tinh thần;
Biết mở
đường lập mạng an thân,
Thoát
khỏi cảnh mộng trần tạm kiếp.
Việc độ
thế luôn luôn được tiếp,
Thời nọ
qua thời khác nối theo;
Cứu
chúng sanh khỏi kiếp bọt bèo,
Đó là
cái mục tiêu Đạo Phật
Tình
yêu chúng không bao giờ mất,
Việc độ
đời sau trước một niềm;
Khi
bình thì lo độ không im,
1690.
Lúc loạn cũng vẫn tìm cứu vớt.
Nếu
đau khổ chúng sanh chưa bớt;
Đạo Phật
còn cần được rộng khai;
Đem an
vui tất cả nhơn loài,
Đem
hòa nhã Đông Tây Nam Bắc.
Giải cứu
cảnh sống đời gay gắt,
Phá
tan bao thế lực bất công;
Thực
hiện cho người được tương đồng,
Hết
cách biệt ở trong đời sống.
Mọi
người nối liền dây cảm động,
1700.
Giúp đỡ nhau kính trọng lẫn nhau;
Cả hai
bề trí đức nâng cao,
Để được
khỏi phạm vào tội lỗi.
Đạo Phật
giúp người đường phúc lợi,
Đạo Phật
cho người lối quang minh;
Đạo Phật
là độ tử độ sinh,
Đạo Phật
vốn trọn lành trọn sáng.
Đạo Phật
chẳng nói làm mù quáng,
Đạo Phật
không mê tín dị đoan;
Đạo Phật
là cứu khổ thế gian,
1710.
Đạo Phật rất minh quang đường lối.
Xưa
nay vẫn một niềm cứu rỗi,
Cứu
xác thân cứu tới linh hồn;
Đáng
kính thay Đức Phật Thế Tôn,
Cho
sanh chúng con đường Phật Đạo.
Do đường
ấy thoát vòng khổ não,
Dữ hóa
lành hung bạo hóa hiền;
Được tỉnh
ra khỏi giấc sầu miên,
Từ biển
ái được lên bờ giác.
Biết
rõ nẻo luân hồi sống thác,
1720.
Không còn gây tạo các nghiệp mê;
Quyết
phát tâm cầu đạo Bồ Đề,
Cho khỏi
kiếp u mê trọng trược.
Nếu
không Phật không thầy chỉ trước,
Đường
tử sanh đâu biết chận ngăn;
Từ bi
thay chư Phật Pháp Tăng,
Ân đức
ấy biển non khó sánh.
Rất
mong mỏi thập phương bá tánh,
Nghe kệ
kinh được tỉnh ngộ lòng
Do
theo đường Phật giáo lướt xông.
1730.
Về Cực Lạc lánh vòng tục lụy.
Hôm sớm
một lòng gìn đạo lý,
Chịu
khó khăn trì chí tu hành;
Rèn
tâm hồn cho được cao thanh,
Sửa
tánh nết trở nên hiền đức.
Cách
ăn nói hoàn toàn chơn chất,
Công
việc làm rất mực thẳng ngay;
Riêng mình
không mưu việc hại ai,
Cũng
chẳng xúi người gây việc dữ.
Lấy
lòng thật đem ra đối xử,
1740.
Dùng công tâm xét nghĩ sự đời;
Thường
khoan dung rộng lượng cho người,
Lo
nâng đỡ tài bồi dân chúng.
Trau
thân phận cho đời hữu dụng,
Ở thanh
liêm cho chúng soi gương;
Hành
vi cần giữ được thích đương,
Tư tưởng
phải cho luôn chánh đáng.
Gặp việc
nghĩa cố làm không chán,
Trên
đường tu gai ngạnh chẳng nao;
Nghĩa
càng làm ý chí càng cao,
1750. Tu
càng luyện não đầu càng mạnh.
Lúc
nào cũng chủ trong tâm tánh,
Không
để cho ngoại cảnh cầm đầu;
Luôn
luôn đi theo chí nguyện cầu,
Đó mới
thật học câu Phật Giáo.
Nếu
dân chúng đồng tâm hành đạo,
Đúng
như lời Phật bảo trong kinh;
Tất
nhiên là thiên hạ thái bình
Ai
cũng được no lành cơm áo.
Trong
nhà chẳng sanh điều xào xáo,
1760.
Ngoài ngõ không loạn bạo xảy ra;
Chỗ xa
gần cũng được an hòa,
Người
đây đó đều là vui vẻ.
Biết lễ
nghĩa từ già chí trẻ,
Biết khiêm
cung chẳng kẻ nào không;
Luật
nước nhà ai cũng biết tòng,
Việc
xã hội người đồng lo tới.
Ai
cũng biết “dĩ hòa vi quới”,
Ai
cũng lo phúc lợi giúp nhau
Cái
tinh thần tự giác nâng cao,
1770.
Tánh phục thiện lúc nào cũng có.
Trau
tâm trí luôn luôn sáng tỏ,
Rèn
tánh lành đầy đủ hiền lương;
Cứu
giúp người là việc chủ trương,
Giải
thoát vốn là đường duy nhất.
Các việc
ấy của người đạo Phật,
Rất rõ
ràng không chút lu mờ;
Kể từ
xưa cho đến bây giờ,
Chơn đạo
Phật vẫn là như thế.
Đọc kỹ
lại lời trong kinh kệ,
1780.
Người sẽ trông thấy rõ mười phần;
Đạo Phật
không độc thiện kỳ thân,
Mà đạo
Phật là chân đại độ.
Đạo Phật
cũng là chân giác ngộ,
Không
bao giờ thoái hóa tinh thần;
Luôn
luôn là ở sát bên dân,
Phương
tiện độ khách trần mọi mặt.
Mình
được giác độ cho người giác,
Mình
được vui đem sớt người vui;
Thật
lòng thương giúp đỡ mọi người,
1790.
Đó là kẻ tu nơi cửa Phật.
Phật
chẳng bảo tu ngồi nhắm mắt,
Phật bảo
tu hoạt bát tinh thần;
Mở từ
bi tế thế độ dân,
Mở trí
huệ đưa thân dắt chúng.
Gặp
khi dũng phi thường anh dũng,
Gặp
khi nhu rất đúng hòa nhu;
Ngày
đêm lo công đức là tu,
Chơn
tu chẳng khi nào yếm thế.
Bao giờ
cũng lo bề cứu tế,
1800.
Đó mới là thật kẻ tu hành;
Và tu
như vậy sẽ đắc thành,
Ai còn
dám cho rằng vô ích.
Tu sái
cách nên người chỉ trích,
Tu
đúng theo lời Phật ai chê;
Tu bướng
càng tức thị tu mê
Tu suy
xét ấy là tu tỉnh.
Tu mê
chẳng bao giờ kiến tánh,
Tu tỉnh
thì chắc đặng minh tâm;
Kiến
tánh rồi sự vật hết lầm,
1810.
Minh tâm được huyền thâm rõ thấu.
Hết lầm
lạc thì không trần cấu,
Rõ huyền
thâm chẳng bấu tục phàm;
Trần cấu
không thì nghiệp hết giam,
Tục
phàm chẳng tức làm Phật Thánh.
Tu niệm
phải chú nơi kiến tánh,
Hành đạo
cần đạt đến minh tâm;
Ấy là điều
tu sĩ kiếm tầm,
Dù rằng
phải hy sanh cao giá.
Tu
hành cố nhiên cầu đắc quả,
1820.
Đắc quả rồi càng độ chúng sanh;
Độ sống
lành độ chết cũng lành,
Đó là
cái chơn tình nhà Phật.
Mong
những kẻ mộ đường đạo đức,
Rán
tìm ra nguồn gốc sự tu;
Hầu
làm cho đạo Phật hết lu,
Đánh
thức kẻ từ lâu lầm hiểu.
Được
thấy đạo Phật không thể thiếu,
Công đức
kia của triệu không bì;
Đó mới
là thật kẻ tu trì,
1830.
Đó mới thật người qui y Phật.
Tu thế
mới không xa sự thật,
Tu thế
là hạnh phúc cho đời;
Xưa
nay cho đến suốt hậu thời,
Tu ấy
đáng cho người ghi nhớ.
Vừa tới
đây kế nghe kệ tỏ,
Rằng:
Như lời
kệ nói qua,
Hiện
taị cõi Ta Bà;
Nhằm
thời kỳ mạt pháp,
Cửa Phật
vắng người ta.
1840.
Ít người tu chơn chánh,
Nhiều
kẻ học ma tà;
Ngoài đường
nhiều Phật tử,
Trong
chùa lắm sãi ma.
Nhiều
kẻ tu tự lợi,
Ít người
tu lợi tha;
Chỉ tu
nơi cửa miệng,
Hoặc
tu ở cà sa.
Không
giáo truyền Phật Pháp,
Chẳng
cứu độ người ta;
1850.
Từ bi không thực hiện,
Bố thí
chẳng làm ra.
Thấy
mê đành ngoảnh mặt,
Nghe
khổ nỡ bỏ qua;
Xã hội
không màng biết,
Nhơn
sanh chẳng thiết tha.
Cách
tu như thế đó,
Trái lời
của Phật Đà;
Khiến
người đời phê phán,
Khiến
ngoại đạo kêu ca.
1860.
Cho tu hành vô ích,
Cho
tôn giáo mù lòa;
Gây
nghi ngờ bá tánh,
Làm
chán nản đàn na.
Lòng tin
lần lần kém,
Cửa Phật
lần lần xa;
Quay
theo đường tội ác,
Trở lại
lối yêu ma.
Những
tăng ni tu dối,
Những
đạo chúng lòng tà;
1870.
Chớ ẩn dương nương Phật,
Đừng lợi
dụng bá gia.
Khá nhớ
ơn Tam Bảo,
Nên đáp
nghĩa đàn na;
Dùng
áo cơm bá tánh,
Phải cứu
độ người ta.
Phật
pháp lo phổ biến,
Công đức
lo tạo ra;
Thuyền
từ đưa đây đó,
Đuốc
huệ rọi gần xa.
1880.
Kêu người lo tu tỉnh,
Khuyên
kẻ niệm Di Đà;
Thấy
chánh khuyên thêm chánh,
Thấy
tà khuyên bỏ tà.
Mùi thiền
xông khắp chốn,
Nước tịnh
rưới muôn nhà;
Tăng
cao lòng tin Phật.
Mở rộng
đạo Thích Ca.
Đó mới
là hành đạo,
Đó mới
là thiền gia;
1890.
Đạo hưng do tăng chánh,
Nước
thạnh do dân hòa.
Quan hệ
ấy khá nhớ,
Trách
nhiệm ấy đừng xa;
Những
người tu cư sĩ,
Cũng
như kẻ xuất gia.
Bổn phận
cần gìn giữ,
Qui tắc
chớ bỏ qua;
Cư sĩ
tròn cư sĩ,
Xuất
gia tròn xuất gia.
1900.
Lo thoát ly trần tục,
Lo cứu
độ người ta;
Mục
đích ấy ôm chặt,
Chí
nguyện ấy thiết tha.
Gian lao
không lùi bước,
Chướng
ngại cố vượt qua;
Nếu
quyết tu như thế,
Tất
nhiên Phật hiện ra.
Đạo quả
được minh chứng,
Công đức
được bao la;
1910.
Chúng sanh đời mạt pháp,
Tu như
vậy mới là...
Những
lời trong bài kệ nói qua,
Rất
mong kẻ gần xa chú ý.
Hạng
xuất gia như người cư sĩ,
Đồng
nhất tề đạo lý lo xong;
Không
thẹn nơi Tam Bảo hội đồng,
Cũng
chẳng hổ ở trong bè bạn.
Tâm cố
định có ngày hết loạn,
Đạo cố
tu sớm muộn cũng thành;
1920.
Tu vốn là quan trọng sự hành,
Hành đạo
được là thành quả được.
Muốn
tu chớ để lòng nhu nhược,
Phải
quyết tâm nỗ lực thi hành;
Lòng
thỉ chung lo việc làm lành,
Luôn
nuôi chí cầu sanh Phật Quốc.
Quyết
tìm kiếm cho ra cảnh thật,
Khác
hơn muôn sự vật tạm trần;
Trước
độ mình khỏi chuyển luân thân,
Sau cứu
kẻ khác an lạc kiếp.
1930.
Nhứt nguyện chẳng tạo gây ác nghiệp,
Dứt
con đường tái kiếp phàm phu;
Vẫn biết
rằng đạo Phật khó tu,
Nhưng
lòng quyết tu cầu cho được.
Như lời
kệ đã vừa nói trước,
Nay nhằm
kỳ mạt pháp chơn truyền;
Rất ít
người cùng Phật hữu duyên,
Vì lẽ
đó cửa thiền vắng khách.
Nếu có
kẻ khởi tâm tưởng Phật,
Ấy là
do tiền kiếp hữu căn;
1940.
Nếu con đường Phật pháp cứ phăng,
Nhứt định
cõi Niết Bàn đến được.
Gặp
gai góc nếu không lùi bước,
Tất
nhiên là đi được tới nơi;
Sự nên
hư do ở lòng người,
Thành
bại chớ đổ nơi Trời Phật.
Đời là
giả hay là chơn thật,
Để tâm
suy xét tất biết ngay;
Đời
chính là một giấc mộng say,
Đời là
cõi chôn thây thiên hạ.
1950. Thấy
như thật nhưng toàn dối giả,
Không
một ai được thỏa tấm lòng;
Rốt cuộc
điều chi cũng hóa không,
Dù người
có luống công bịn rịn.
Nào
phú quí nào mùi chung đỉnh,
Nào
công danh nào miếng lợi quyền;
Như vừng
mây như bọt nước xuyên,
Không
thể giữ được thiên tuế nguyệt.
Số định
của người là sanh diệt,
Vạn vật
là đồng kiếp vô thường;
1960.
Có lên mây cũng khó ẩn nương,
Dù xuống
đất vô phương trốn thoát.
Cái chết
vẫn luôn luôn đeo sát,
Dù người
không muốn thác mặc tình;
Thấy rằng
trong đời của nhơn sinh,
Có ẩn
sức vô hình chi phối.
Mang
xác thịt không ai tránh nổi,
Sanh
làm người đều phải như nhau;
Trẻ rồi
già rồi yếu rồi đau,
Rồi phải
chết người nào chạy khỏi.
1970. Ấy
sự thật không cần phải hỏi,
Ai
cũng đều biết rọi như nhau;
Há
không tìm phương pháp siêu cao,
Hầu sớm
có tẩu đào kiếp chết.
Nghe lời
Phật nợ trần trả hết,
Nghiệp
thế gian nhất thiết không gây;
Tất
nhiên đường sanh tử khỏi ngay,
Không
duyên cớ đầu thai lại nữa.
Lo tu
gấp chớ nên lần lựa,
Đạo sớm
thành nghiệp khổ sớm tan;
1980.
Cái chết không biết được thời gian,
Đợi gần
tống linh sàng thì muộn.
Khi sắp
chết trong lòng luống cuống,
Không
dễ gì niệm tưởng Di Đà;
Có nhiều
người Phật chẳng nhớ ra,
Chết
mê sảng hoặc là bất đắc.
Như thế
tất dứt đường Tiên Phật,
Dù lai
sanh cũng chắc vô duyên;
Khó được
nghe lời Phật pháp truyền,
Kiếp
luân chuyển nối liền không hở.
1990.
Việc ấy rất đáng làm lo sợ,
Hiện
thời nên hối ngộ mau đi;
Một
lòng thành cầu đạo qui y,
Cho sớm
được thoát ly mê khổ.
Đời biến
chuyển nay thành mai đổ,
Sự
luân lưu kim cổ một tuồng;
Kẻ thì
vui còn kẻ thì buồn,
Buồn
vui biến đổi luôn tâm trạng.
Lật sử
sách ra tra từ đoạn,
Thấy
tuồng đời như lạng sóng triều;
2000.
Bất luận là buổi sớm buổi chiều,
Cứ lên
xuống nối theo không dứt.
Mưu sự
sống cạnh tranh đắc thất
Được
thì vui còn mất thì buồn;
Cứ thế
mà tiếp diễn ra luôn,
Rồi phải
chết phải buông tất cả.
Kẻ
nông phu hay nhà vương giả,
Chung
qui đều thế cả không hơn;
Thế
cho nên hầu hết chư nhơn,
Khuyên
chớ có vị thân vị kỷ.
2010.
Vì thân ấy có ngày phải hủy,
Dù
gian ngoan cũng chỉ luống công;
Chi bằng
nên mở chí đại đồng,
Giúp
nhơn loại sống chung hạnh phúc.
Không
thù hận không mang ác đức,
Lại
cũng không người đục khoét nhau;
Cảnh
vui tươi đâu cũng một màu,
Đó có
phải là cao thượng nhỉ?
Nhân loại
được thế là bình trị.
Đàn áp
không khinh thị cũng không;
2020.
Lúc sống cùng nhau chẳng ác lòng,
Khi
thác tất là không báo oán.
Hồn lẫn
xác trong đường tươi sáng,
Phật với
người tất chẳng khác nhau;
Có phải
chăng là cảnh siêu cao,
Người
nên để tâm vào việc ấy.
Kế
nghe kệ khác vang dội lại.
Rằng:
Ôm lấy
chí cứu đời,
Không
phải chỉ nhất thời;
Mà lúc
nào cũng cứu,
2030.
Cứu đến lúc tàn hơi.
Lành
thì khuyên nên tấn,
Dữ thì
khuyên nên thôi;
Người
khổ tùy cứu khổ,
Người
vui tùy cứu vui,
Hạng
nào cũng tiện độ,
Không
hạng nào bỏ trôi;
Từ-bi
ban chốn chốn,
Bác ái
rải nơi nơi.
Gọi
người lo đạo đức,
2040.
Khuyên kẻ rán tỉnh hồi;
Chơn
lý không ngớt tiếng,
Phật
pháp chẳng quên lời.
Cứu độ
luôn không nghỉ,
Hoằng
hóa luôn không thôi;
Ấy thật
người phụng Phật,
Ấy thật
kẻ yêu đời.
Gian
nan không chán nản,
Trở ngại
chẳng bồi hồi;
Ai chê
cũng không giận,
2050.
Ai khen cũng không vui.
Nghe
chê cho chưa hiểu,
Nghe
khen cho tường thôi;
Tu
không vì khen ngợi,
Tu
không vì chê cười.
Tu
hành vì giải thoát,
Cứu độ
vì thương người;
Muốn
ai cũng hết khổ,
Muốn
ai cũng được vui
Ấy là
tình chư Phật
2060.
Ấy là phận cứu đời;
Không
quản cơn lao lý,
Chẳng
phiền lúc tả tơi.
An
ninh cũng độ thế,
Ly loạn
cũng cứu đời;
Tu cứu
toàn thiên hạ,
Đạo hóa
khắp mọi nơi.
Đáng độ
không tiếc mạng,
Đáng
nói không tiếc lời;
Giúp
người được giải thoát,
2070.
Giúp người hết nổi trôi.
Làm hạnh
phúc nhơn loại,
Làm lợi
ích mọi người;
Tùy
người đưa đến chốn,
Tùy kẻ
dắt tới nơi.
Trống
xem giờ mà đánh,
Buồm
xem gió mà khơi;
Lấy
trí huệ độ thế,
Dùng
phương tiện cứu đời.
Mục
đích làm tỏ ngộ,
2080.
Chí nguyện làm an vui;
Người
theo tôn chỉ Phật,
Tâm hạnh
ấy nên soi.
Tuy
nói rằng mạt pháp rốt đời,
Nhưng
lòng Phật thương người không giảm.
Tâm đạo
đức người càng u ám,
Sự cứu
an Phật Thánh càng tăng;
Tánh từ
bi rộng lớn vô ngằn (1),
Sức hóa
độ chúng sanh không mỏi.
Đáng
kính thay! Tâm hồn thượng cõi,
2090.
Cao quí thay! Đường lối Phật gia;
Đối với
ai cũng rất hải hà,
Lúc
nào cũng xông pha cứu vớt.
Khiến
người biết mở tâm chia sớt,
Khiến
người sanh lòng biết thương nhau;
Như nước
làm vạn vật tươi màu,
Như trời
giúp hoàn cầu ấm áp.
Hết mê
muội nhờ ơn Phật pháp,
Khỏi lỗi
lầm nhờ đức Thế Tôn;
Được
biết đường giải cứu xác hồn,
2100.
Là nhờ có chơn ngôn của Phật.
Không
riêng chúng sanh nơi quả đất,
Cả
chúng sanh ở khắp mười phương;
Cũng
là nhờ có Phật chỉ đường,
Mới được
biết rõ phương giải thoát.
Những
người được về nơi Cực Lạc,
Số
đông như là cát sông Hằng;
Đức Phật
sâu biển khó lường bằng,
Ân Phật
lớn núi không đo kịp.
Nghe lời
Phật lo tu hiện kiếp,
2110.
Tất nhiên là ác nghiệp hết mang;
Giải
quyết xong đời sống thế gian,
Các
đau khổ nghiệp oan đều dứt.
Sống
khỏi cảnh kẻ giành người giựt,
Thác
khỏi lo nợ chực oan chờ;
Hoàn
toàn ra khỏi kiếp trược nhơ,
Luân hồi
hết sợ lo quấn quít.
Được thong
thả không điều xiềng xích,
Được
an vui chẳng chút khổ sầu;
Cảnh ấy
người đời khá tâm cầu,
2120.
Nên cương quyết làm sao đạt tới.
Phật
đi trước chỉ cho đường lối,
Mình
làm theo tiếng gọi ắt nên;
Tuy gốc
gai khó nổi bước lên,
Nếu bền
chí tất thiềng (2) quả được.
Sự lao
khổ phải mang chịu trước,
Việc
an vui sẽ đáp lại sau;
Cứ ngồi
yên một chỗ ước ao,
Công
việc chẳng thể nào thành tựu.
Nếu
người muốn Phật Tiên đến cứu,
2130.
Ít nhất là phải có lòng thành;
Đạo muốn
siêu mà chẳng chịu hành,
Thì
không thể nào thành đạo được.
Nhớ lịch
sử Thích Ca thuở trước,
Tất
nhiên là giải được nghi nan;
Thích
Ca xưa chịu lắm khổ nàn,
Mới là
được đắc thành Phật quả.
Các
Tiên Thánh cũng như thế cả,
Có ai
tu thong thả mà thành;
Người
khá soi gương đó tu hành,
2140.
Chắc chắn được chứng minh đạo phẩm.
Nên để
trí sớm khuya suy gẫm,
Làm
cho thân khỏi đắm chìm thêm;
Cõi thế
gian hết bị kẹp kềm,
Địa ngục
cũng không làm sa đọa.
Được
trường mạng như là Phật cả,
Không
còn mang tạm giả số căn;
Bạn với
chư Bồ Tát ngày hằng,
Được cụ
túc lục thông như ý
Cảnh
chơn thật không điều dối mị,
2150.
Sự cũng chơn mà lý cũng chơn;
Được
thật tâm và cũng thật thân,
Khác
hơn cõi hồng trần huyễn hoặc.
Rán lập
chí tu thân cho đắc,
Để khỏi
mang phàm xác nặng nề;
Được
kim thân ở cõi Liên Huê,
Sanh tử
khổ không hề trói buộc.
Tu gấp
kẻo tháng ngày qua huốt,
Dịp
qua rồi muốn gặp khó thay;
Bóng
thiều quang chẳng đợi chờ ai,
2160.
Sự tu phải hành ngay mới kịp.
Chết trẻ
cũng là qua một kiếp,
Chết
già thời cũng hết một đời;
Cái chết
không hẹn tuổi hẹn người;
Chớ
nên đợi ngày mơi sẽ hối.
Chuyện
giờ trước còn không lượng nổi,
Huống
chi là chuyện tới ngày mai;
Biết
bao người vừa mới sống đây,
Sau đó
ít phút giây đã chết.
Đợi
hơi thở sắp gần khi hết
2170.
Mới lo tu thì việc trễ tràng;
Nay
khá tu chớ đợi thời gian,
Sớm đi
tất nhiên đàng mau tới.
Mong
tín nữ thiện nam các giới,
Mau
phát tâm phấn khởi tu hành;
Độ cho
thân đạo quả đắc thành,
Cứu
cha mẹ vãng sanh Phật quốc.
Đồng
thời cũng tế nhơn độ vật,
Được
siêu thăng hết kiếp luân hồi;
Biển
trần không còn bị nổi trôi,
2180.
Cảnh khổ của kiếp người cũng khỏi.
Việc đạo
lý khá nên học hỏi,
Sự tu
hiền cần phải chăm nom;
Giúp
tâm hồn thoát cảnh tối om,
Khiến
đời sống khỏi vòng tội lỗi.
Giải
thoát lấy sự tu làm cội,
Tỏ ngộ
do biết lối tu hành;
Tu được
lòng đầy đủ tín thành,
Đạo sẽ
đắc như mình ao ước.
Lòng
mình muốn cố làm sẽ được,
2190.
Dù việc đời hay việc nhà tu;
Có tâm
thành có sức cần cù,
Chí sẽ
toại đạo mầu sẽ đắc.
Nhìn
kim cổ tất là biết chắc,
Thành
bại do tâm lực mà ra;
Cương
quyết lên chớ có dần dà,
Lo tu
tỉnh để qua khổ ách.
Trên
đường đạo còn nhiều thử thách,
Người
cần tăng nghị lực vượt qua;
Nhớ niệm
luôn sáu chữ Di Đà,
2200.
Lòng cầu đạo đừng xa một phút.
Lóng
trong chớ để cho thêm đục,
Làm hiền
đừng sanh chút nào hung;
Màn vô
minh rán vẹt tận cùng,
Gốc vọng
tưởng cố khuân cho hết.
Nhớ
luyện tập dù rằng mỏi mệt,
Lo công
phu dù việc khó khăn;
Y kệ
kinh tu niệm thường hằng,
Lấy giới
luật để răn tánh hạnh.
Thường
tự xét trong lòng tà chánh,
2210.
Thường gạn lừa ngôn hạnh tục tiên;
Thấy
sai lầm thì chận ngăn liền,
Thấy
quấy phạm thì nghiêm hối lại.
Lúc
nào cũng lo trau sửa mãi,
Dữ đến
đâu cũng phải ra lành;
Tu được
lòng cương quyết lo hành,
Tất
nhiên đạo được thành như nguyện.
Mong
bá tánh chí công tu luyện.
Để cho
mau được hiển đạo mầu;
Thấy
rõ đường Cực Lạc nơi đâu,
2220.
Hầu phương tiện chỉ cho nhơn loại.
Sớm khỏi
cảnh ta bà khổ hải,
Được
hoàn toàn tự tại an vui.
THANH
SĨ.
Ghi
chú:
(1)
‘vô ngằn’: không ngằn mé, không giới hạn.
(2)
‘thiềng’ (t ừ cũ) : thành, có bản ghi là ’thiền’.
Đăng nhận xét