Quyển 2 - Giác Mê - KIM CỔ
Thừa
nhàn gẫm sự giác mê
Phàm
trần thoát khỏi mọi bề mới ngoan
Nợ tiền
duyên bồ đề gióng trước
Vẹn một
mình mới trọn ba thân
Máy
thoàn rộng thẩm vô phân
Tri âm
lãnh ngộ thấy gần chẳng xa
Lướt
phong ba mấy người chí cả
Khỏi
ái hà là họa tiền duyên
Tai
nghe mắt thấy nhìn tường
Cách
nhau một vách mà nên thánh phàm
Nhớ Bắc
Nam dưỡng thân tứ đại
Việc
tu hành nào nại thủy chung
Sắt
mài đã trọn thửa công
Bửu
Sơn đã tới tay không dễ về
Dốc một
lòng lên non đào giếng
Kẻo lời
phàm đem tiếng thị phi
Cam lồ
rửa sạch tánh mê
Nước
trong thì thấy nguyệt kia xa gì
Danh lợi
đề đã nên tiên sãi
Lạc ở
mình cớ dễ chẳng tan
Súng
kia nhắm đạn đề làng
Thiên
cơ dễ biết ngộ duyên quân thần
Đã cầm
cân non già từng nhắc
Dạ hai
lòng tráo chác đấu đong
Lọc lừa
thời đặng nước trong
Ma phật
trong lòng lựa phải tầm đâu
Mở cửa
lầu ra vào ngày tháng
Một ngọn
đèn soi rạng mười phương
Muốn
cho thấy chúa tầm vương
Vào
non bĩ ngạn kiết tường huê khai
Chí dồi
mài công phu lừa lọc
Kết
tri âm mảng đọc tâm kinh
Dập
mình thức tử tri sanh
Sá chi
dế lỗ đành rành đặng mây
Bỏ giống
kia mới rằng của lạ
Như
bán hàng một giá khó chi
Nhơn
nào quả nấy chẳng sai
Ai từng
mặt bạc môi chì giống nhau
Bữa
cháo rau đã an phận khó
Còn
hơn người bán chó treo dê
Khát
thời uống nước tào khê
Đói ăn
ma phạn tối về canh tân
Thiệt
kim ngân sá chi lửa dục
Đặng
nhiều đồng khéo đúc thời nên
Miễn
là neo nọc cho bền
Gió
day mặc gió vững thoàn thì thôi
Đã dồi
mài ơn chì mặc bạc
Chi
cho bằng xài xạc áo tơi
Cớ chi
bán lụa đầu hồi
Hội
lành nỡ bỏ mà vui chốn nào.
Muốn
ăn cơm mận nước đào
Áo dà
gậy trúc tiêu dao tháng ngày
Cám ơn
Thầy lòng thờ án ná
Mấy ai
hầu đặng cá nhớ nơm
Có cây
mới biết huê thơm
Thoàn
chèo đến biển nỡ hiềm đò phu
Một
thoàn một bạn ngao du
Làm
sao đến biển diêm phù gieo câu
Bỏ
sang giàu giữ ba điều khó
Lánh
khỏi giòng cây cỏ mới ngoan
Ngày hằng
mở cửa tam quan
Hương
gìn đèn đốt cho ân tư bề
Nương
ngụ nhờ ba căn lều mọn
Kẻo một
mình nhọc dọn sửa sang
Đi đâu
cho khó nhiều đàng
Kìa
non Bửu Tự nọ ngàn ma ha
Kiểng
nào kiểng chẳng có hoa
Non
nào non chẳng có tòa Thiên Thai
Đất nọ
liền mượn cầu ai bắc
Bịnh
vô căn phục dược làm chi
Đừng
nghe lời thế thị phi,
Làm
sao mắt thấy tai nghe thời làm
Kim
Cang kệ rằng:
Đạo Phật
cùng người chẳng bao xa
Lành
làm nên Phật dữ làm ma
Quới
tiện cũng đua theo đường danh lợi
Nào ai
thoát khỏi chốn Diêm La
Người
đời chẳng khác ngựa qua cửa sổ
Thiểu
niên rồi trẻ lại thấy già
Chi
cho bằng an phận đường nhẫn nhục
Ắt là
tảo ngộ chốn Di Đà
Thọ
truyền giáo đạo Thích Ca
Màu
thoàn tâm ấn phép nhà nhiệm thay
Chim
cò bay trong rừng sương tuyết
Người
vô tình chẳng biết dấu xưa
Một
thoàn vượt biển vô biên
Phàm
trần thoát đặng về miền Tây Phương
Sự chẳng
toan dọn đào giếng trước
Đến
cơn nghèo khát nước tầm đâu
Những
đời điên đảo dối nhau
Thiệt
vàng thì ít giả thau thì nhiều.
Công
đã liều ăn sương nằm tuyết
Lên
non tầm cho biết Kỳ Nam
Việc
chẳng làm than thân rằng khó
Của ở
đời ai có cho không
Phật
Trời hà dễ tư công
Không
tu mà đặng cho thông máy thuyền
Đạo
Thánh hiền tầm đâu cho khó
Ai dạy
mình mình lại dạy ai
Ngọc
nhà luống bỏ chẳng mài
Tiểu
tâm vì bởi cậy tài nên xa
Giác
suy xa ấy là quân tử
Xét phận
mình ngày đủ ba phen
Ai đốt
đèn nhà ta đặng tỏ
Kẻ
gian tà đâu dám phạm xâm
Loài cầm
thú còn hay biết ổ
Huống
chi người nỡ bỏ tứ ân
Trách
ai bụng lượng vô phân
Để
theo tranh tụng giành phần thịt kia
Trọng
chi tấm chì vàng mười thì bỏ
Chim
ham mồi mắc khó nào hay
Ai
trao công quả cho dày
Đất
bùn có thuở mọc rày huê sen
Đã gần
miền gắng công chèo lấy
Dại
chi sao ngồi vậy chẳng toan
Tuy là
tấn vị thối nan
Trượng
phu kìa hỡi cho bền chí trai
Khối sắt
mài nên kim mới kể
Chí
anh hùng lấp bể làm non
Sắt
kia vào lửa mẻ mòn
Gan
vàng tiếc đá lòng son mấy người
Sự nực
cười nước kia chảy ngược
Bạch hạc
bay lượn trước nhành hoa
Trống
kia chập bảy chập ba
Trực
nhìn dường thấy Bửu tòa Thiên thai
Chỉn lạ
thay trâu cày đáy biển
Người
ta cười hở miệng cùng nhau
Màu
thoàn đắc ý cũng mầu
Còn
hơn chen chúc công hầu vương khanh
Những
đua tranh tiền ma gạo quỉ
Của ở
đời ai có cho không
Tây
phương trước mặt chẳng xa
Cách
nhau vì bởi ái hà biển mê
Những
chê khen cười nhau lộn lạo
Gẫm ở
mình ngay thảo nỗi chi
Dốc
lòng niệm chữ từ bi
Lấy
dao trí huệ cắt đi cho rồi
Bởi
giây dùng không bề khó dứt
Sao
trách rằng Trời Đất không binh
Chớ
khen những đảng vô minh
Ở mình
lại giác thấy mình rằng khôn
Chốn hải
môn ra vào ngày tháng
Giữ
lái lèo tốt gió thời hơn
Hay
buôn mới gọi nhiều tiền
Điên đầu
cũng gọi điên người làm chi
Chốn hải
môn lánh mình cõi trước
Giả
chơn như ai đặng trước huê sen
Có
công hay học thì nên
Chẳng
cầu ai dễ đem quyền tới cho
Ham ăn
chim mới mắc dò
Lưới
mê thoát khỏi ngoài vòng mới ngoan
Quyết
liều mình dồi mài trí huệ
Kẻo
bán đồ nhi phế uổng công
Rối tơ
khéo gở thời xong
Lọc lừa
thời đặng nước trong khó gì
Há dại
chi nên ai phải dạy
Tới cửa
thiền thì thấy Đế Vương
Kim
Cang kệ rằng:
Thủy
thanh nguyệt ảnh hiện tự nhiên
Tảo tận
trần ai mãng thế duyên
Thủy
nguyệt Quan Âm minh cảnh chiếu
Danh
như bổn tánh đoạn tiền khiên
Ngâm
thôi vào chốn tam quyền
Nhãn
quang định tánh vào thuyền sửa sang
Lấp ba
đường để thông một cửa
Thoàn
ra vời mặt thửa lộng khơi
Sớm thời
nam tìm dạo chơi
Tối về
trước quốc gần đời ma ha
Chốn
lâm tuyền ngao du cũng toại
Gẫm
hai đường cũng toại vừa hai
Bạn
thoàn Bát Nhã hôm nay
Chơi
huê lấp kiểng dồi mài Kim Cang
Ba xe
lửa đỏ rõ ràng
Nước
nhà một gáo tưới an tư bề
Nhà
gìn để mật ma ha
Phòng
khi luyện dược để hòa làm viên
Chiếc
đơn điền dõi miền địa hậu
Cõi vô
thường còn để trên không
Vào
non ngũ uẩn mới thông
Luyện
nên linh dược thì lòng mới an
Việc
hành thoàn kể đâu cho xiết
Người
vô tình chẳng biết chèo bơi
Làm
người cho biết sự đời
Tu
nhơn tích đức giữ lời thảo ngay
Voi
kia ai mượn thày lay
Bởi
mình lại khiến lấy giây buộc mình
Chốn
quang minh về ta hãy chọn
Muốn tầm
hiền phải chọn người khôn
Cùng
nhau biển ái nguồn ân
Vui
chi một phút lửa phàm cháy ran
Đầu
đuôi xét lại cho cam
Trầm hương
thời bỏ son chàm lợi đeo
Chốn bỉnh
thoại nói rằng thời dễ
Gẫm
trong mình như thể cá ươn
Trẻ
thơ dụng lượng khá thương
Có đâu
biết sự chiến trường chông gai
Mặc ý
ai khôn ngoan chèo lấy
Tới
liên trì thì thấy huê sen
Sải
mùa lỡ dở tèm hem
Chớ
nên sức học dám chen khoe mình
Nôm na
lộn lạo sử kinh
Dám
chê thượng trí dám khinh sãi mùa
Nên hư
chẳng tốn tiền mua
Câu
nào đắc ý thì chua vào lòng
Liên
Huờn:
Riêng
chiếm non bồng một cảnh Tiên
Tu trì
phép đạo khác màu thiền
Nước
kinh rửa sạch lòng trần tục
Phù Phật
đành vâng kẻ thiện duyên
Sáu
ngã quỉ tăng nhiều chỉ bảo
Ba đường
họa phước khắp răn truyền
Từ bi
đã có lòng siêu độ
Biển
khổ sông mê thấy những phiền
Thấy
những phiền cho cuộc ở đời
Xa tầm
non núi một phương Trời
Huê
tươi trước mặt thơm tho nực
Thú dữ
bên mình nhả nhớn chơi
Nghiêng
chén hải lang vui chốn chốn
Cụm
cây trăng sở dạo nơi nơi
Quen
năm Giáp Tý năm nào cả
Luyện
thuốc linh đơn tế độ người
Độ người
thẳng tới cõi Thiên Thai
Chẳng
nhuộm màu đời có mấy ai
Dày cỏ
tới lui trời đất rộng
Ao sen
xài xạc núi sông dài
Kiểng
vui ý hiệp son dồi phấn
Thú lạ
tình ưa đá chẳng phai
Nghiêng
ngửa cội tòng nghe tiếng gió
Dọc
ngang mặc thích thế không hay
Thế
không hay có bực người lành
Trên đảnh
mình ngâm chữ thái bình
Một tấm
lòng nhàn mây sắc trắng
Trăm
đường tục lợi nước màu xanh
Dạy đời
hằng giữ câu vi thiện
Tưởng
đạo vui theo dạ chí thiền
Cửa Phật
trau dồi công đức lớn
Ngâm tầm
mùi đạo rất tinh minh
Đạo rất
tinh minh có dễ đâu
Một Thầy
vẫn biết đạo kia mầu
Tụng
kinh lạy Phật trừ loài dữ
Họa
chú thư phù trị bịnh đau
Dụng
phép về Tây nương chiếc dép
Cất
thân qua bến cỡi cây lao
Hòa
nam đã thấu công phu nọ
Nên Phật
mâu ni thế ngõ hầu
Ngõ hầu
trở lại chốn Trời nghe
Thong
thả tình dầu uống nước khe
Mặc ảnh
công danh dường dép súc
Mắt
nhìn phú quới thể mây che
Cây cỏ
dưới trên đua chào rước
Thú vật
cha con thảy sợ e
Miệng
đồng ra tay xôi nấu đá
Phật
tiên ai biết tấm lòng nghe
Lòng
nghe muốn ở đạo tu non
Rảnh
việc nào lo nỗi mất còn
Kiểng
vật có Trời dành sửa dọn
Giang
sơn nhiều chỗ tính vuông tròn
Giàu
sang cửa tía nghi thềm bực
Cây
trái rừng xanh gẫm rất ngon
Đến chỗ
đều vui ai tỏ đặng
Bốn
mùa phơi phới phấn dồi son
Dồi
son dồi phấn tốt chi đây
Đâu
dám kheo cùng thú dị nầy
Niệm
chữ Di Đà thình dạ chánh
Soi
gương trí huệ cứu người ngay
Bạn
cùng nhựt nguyệt vui mùi đạo
Dạo khắp
sơn khê nỗi dạ Thầy
Ca
khúc huỳnh lương thêm khoái khoái
Trên đời
tiền bạc chẳng thò tay
Thò
tay lần điểm chuỗi bồ đề
Chẳng
biết việc đời gẫm ngỡ quê
Nong nả
non Thần dồi luyện phép
Náu
nương cửa Thánh sửa sang nghề
Giấy
tinh đốt cứu người đau đớn
Nước rửa
phun lành kẻ ủ ê
Linh
nghiệm hạ trần ai chẳng kỉnh
Công
ơn đạo đức sánh trùm che
Đức
sánh trùm che bực thánh hiền
Đạo mầu
nghĩa nhiệm tấm lòng siêng
Lánh
nơi thiền thị tình đời trải
Gặp
lúc thái bình giấc ngủ yên
Lăng
líu tiếng chim kêu náo nức
Rỡ
ràng huê nội trổ tiên thiên
Trân
trân danh lợi cưới ai mến
Riêng
chiếm non bồng một cảnh tiên
Giảng
Xưa:
Làm
người kỉnh Phật tưởng Trời
Ơn cha
nghĩa mẹ mấy lời đừng vong
Trung
quân rày đã hết lòng
Cang
thường đạo nghĩa giữ đồng đôi bên
Mai
sau về đặng cõi trên
Ngàn
năm bia tạc tiếng nên để đời
Tam
cang dặn bảo hết lời
Bằng
ai giữ dạ cõi Trời đặng lên
Người
đời sống cũng chẳng bền
Chí
công niệm Phật thác lên Thiên đường
Hiu
hiu gió thổi bốn phương
Thầy
chưa ra thế cảm thương dân Trời
Dặn
trong thiên hạ mọi lời
Đừng
quen thói dữ sự đời gian nan
Chừng
nào Phật xuất An Giang
Nhơn
dân Lục Tỉnh an nhàn tấm thân
Bảo
người niệm Phật cho cần
Việc đời
đã tới hầu gần tới đây
Mấy
người chẳng giữ lời Thầy
Tới chừng
nước lụt thác đầy mọi nơi
Phải
toan làm phước thấu Trời
Ai mà
hành thiện nạn đời thoát qua
Còn
người hành ác thậm đa
Đến chừng
thiên hỏa khóc la vang vầy
Bởi
mình chẳng giữ lời Thầy
Bấy giờ
hãn hữu sự nầy hết trông
Phần
thời mắc trận đại giông
Đông
Tây Nam Bắc đại đồng lấp thây
Ai mà
theo đặng từ bi
Đến chừng
bát loạn can gì tới ta
Giữ
lòng niệm Phật Di Đà
Thời
lên sơn lãnh thấy mà thời hay
Lòng
ta dạ dốc thảo ngay
Lên
non sơn lãnh tìm rày Bửu Châu
Bửu
Châu có đó hết sầu
Non
tiên từ tạ khấu đầu lui ra
Nguyền
xin cho đến làng bà
Xem
trong làng ấy tợ mà Bồng lai
Lạ
lùng chẳng dám hỏi ai,
Biết
làm sao thấu Bồng lai cát đằng
Đến
đây dạ dốc khăng khăng
Rán mà
tu niệm cát đằng trải qua
Ra về
dạ lại xót xa
Cảm ơn
người đức ví bằng Thái Sơn
Giữ
mình cho trọn nghĩa nhơn
Dầu ai
mua oán chác hờn mặc ai
Đêm
ngày tưởng niệm Như Lai
Lòng
ta dốc quyết hoài hoài đừng quên
Hỡi
người niệm Phật cho bền
Mai
sau cũng đặng gần bên Phật Thầy
Nói
cùng thiên hạ điều nầy
Không
tu việc tới lên rày đặng đâu
Ngồi
buồn nghĩ lại thêm sầu
Lời Thầy
răn dạy ai hầu nhớ đâu
Trong
đời nhiều nỗi cơ cầu
Nghèo
thời khinh dễ giàu thời trọng thay
Ý người
lòng ở chẳng ngay,
Nghĩa
nhân chẳng có sa ngay ngục hình
Diêm
đình lượng rộng thinh thinh
Mấy ai
trung hiếu thì mình đặng siêu
Đến chừng
Phật khiến đảo điêu
Nhơn
đâu thiên hạ thác nhiều khá thương
Lên đường
từ giả thôn hương
Âm
thinh ba tiếng bốn phương mịt mù
Thầy
răn thiên hạ không tu
Nơi
nơi khắp xứ võng dù nghinh ngang
Đến chừng
núi lở đá tan
Bốn
phương xao xuyến chẳng an dân Trời
Dặn
trong bổn đạo mọi nơi
Thầy
còn ở núi tới thời mới ra
Khuyên
trong lớn bé trẻ già
Gắng
lên cho tới kẻo mà không tin
Mấy
người ở thế lòng khinh
Ai mà
lên tới thấy linh việc đời
Đến
sau nước dẫy quá vời
Người
ta kinh sợ không lời thiệt hơn
Hay vầy
tầm chốn Thất Sơn
Ắt là
khỏi nạn chi sờn tới ta.
Đến chừng
niệm Phật bôn ba
Phật
không thấy Phật thấy ta một mình.
Bây giờ
mới biết Phật linh
Tam
bành lục tặc dục mình không tu
Khiến
xui hồn xuống Diêm phù
Còn
nơi Thiên hộ mịt mù thấy đâu
Phần
thời thương tiếc bò trâu
Tổn
hao ngoại vật biết hầu làm sao
Dân
như cá cạn ở ao
Biết
mà tầm bực gò cao nương mình
Nào
hay Trời khiến thình lình
Nhơn
sao thiên hạ gập ghình khóc than
Bao giờ
ngọc xuất An Giang
Thái
bình thiên hạ bạc tiền nhiều thay
Nhà
nhà no đủ bằng nay
Nơi
nơi lạc nghiệp toại thay tâm tình
Cửa Trời
mở rộng thinh thinh
Bằng
ai còn lại thì mình hóa Tiên
Trong
đời thiên hạ tốt liên,
Lần
theo Đế Thuấn Thánh Hiền cũng nên
Công đồng
tam cõi dưới trên
Những
đường thiên lộ xuống lên toại lòng
Đường
Tây Tiên kiểng song song
Muôn
dân lạc nghiệp toại lòng vui thay
Bằng
ai chép để ca tay
Coi rồi
thì biết thảo ngay làm lành
Thầy
còn ở ẩn non xanh
Bảo
người dương thế đành rành thì thôi
Hạ
Nguơn đã cận người ôi
Nay ta
giáng bút để thôi cõi đời
Thú
vui thanh thủy đời hằng trải
Ở biển
lai minh cải quá giang
Quốc
thới dân khương trang điểm tiếc
Tận ý
đề thơ biết lục nhâm
Tâm
ngoạt thiền hình tâm nhị giác
Thập
ngoạt huờn lai đáp tam nhâm
Giáp
Tý Giáp Dần thâm Quí Hợi
Lục
ngoạt xuân nguơn đãi chánh chung
Láng
bà để kiển trung quân tựu
Ngọc
xuất An Giang hựu thú vui.
Hết
quyển 2 - Giác Mê
Đăng nhận xét